Theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào, đại não của Vệ Du Nhiên như đang bay bổng, bên tai vang ầm ầm, không nói nên lời.
Lời Vệ Vong Ngôn nói làm Vệ Du Nhiên trừng mắt tâm hãi, cũng làm cô bỗng nhiên phát hiện, bối cảnh lần này…… hình như là cô bé lọ lem kết hợp với chuyện giày múa hồng?
Nhưng…… Nhưng Vệ Vong Ngôn nói đây là truyện cổ tích sao? Đây là rõ ràng là chuyện xưa kinh khủng!
Mà càng khủng bố hơn chính là dươиɠ ѵậŧ Vệ Vong Ngôn còn chưa rút khỏi huyệt cô, một bên hắn chậm rãi tiếp tục thọc vào rút ra, một bên hung ác nham hiểm nói: “Tỷ tỷ nếu muốn đi tham gia vũ hội thì bọc tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em mà đi, nếu có người bày tỏ với chị, chị liền nói, huyệt mình đã chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em trai, đời này chị chỉ có thể bị em trai thao.”
Vệ Du Nhiên vội nói: “Chị không đi……”
“Chị muốn đi như vậy, em đương nhiên sẽ thoả mãn chị……”
Dứt lời, Vệ Vong Ngôn liền nâng mông Vệ Du Nhiên, mang cô đi qua đi lại.
Cái kiểu vừa đi vừa thao này khiến Vệ Du Nhiên cảm giác thẹn thùng sâu sắc, cố tình Vệ Vong Ngôn rất thích làm như vậy, cho dù là ở cảnh trong mơ hay hiện thực, hắn đều rất thích một bên thao Vệ Du Nhiên một bên đi lại, bởi vì như vậy, có thể làm hắn có cảm giác thời thời khắc khắc đều ở cạnh Vệ Du Nhiên.
Vệ Du Nhiên thật sự chịu không nói nếu lại tiếo tục như vậy, không ngừng giãy giụa, làm Vệ Vong Ngôn mau đặt cô xuống dưới.
Mà ngay lúc cô giãy giụa, bên tai lại vang lên tiếng nhắc nhở giá trị ác độc tăng của hệ thống lâu rồi không gặp.
Nghe âm thanh đó, Vệ Du Nhiên đứng hình.
Làʍ t̠ìиɦ với em trai, chính là chị gái ác độc? Đây là giả thiết quái quỷ gì nha?!
Một bên xa xả ở trong lòng, một bên Vệ Du Nhiên vẫn giãy giụa, nhưng cho dù tay cô quơ quào thế nào, thì chân cô vẫn siết chặt lấy eo Vệ Vong Ngôn.
Nhưng vì chỉ có thể dùng tay đẩy, hơn nữa Vệ Du Nhiên vừa tới cao trào, cho nên cô giãy giụa không có tác dụng quá lớn, nhìn qua quả thực giống như hờn dỗi ve vãn đánh yêu.
Phần váy lớn che kín mít chỗ giao hợp dâʍ ɭσạи của bọn họ, nếu nhìn bọn họ từ phía sau, còn tưởng hai người chỉ đang ôm nhau thôi.
Vệ Vong Ngôn cứ như vậy vừa thao Vệ Du Nhiên vừa đi, cho đến khi bọn họ ra khỏi cửa, vào trong xe ngựa, dươиɠ ѵậŧ Vệ Vong Ngôn vẫn như cũ không rút ra khỏi tiểu huyệt Vệ Du Nhiên.
Xe ngựa đang không ngừng loạng choạng, Vệ Vong Ngôn cũng đè lên người Vệ Du Nhiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Theo tốc độ dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra dần dần nhanh hơn, tiếng thở dốc của bọn họ cũng trở nên càng thêm dồn dập, suy nghĩ của Vệ Du Nhiên cũng trở nên càng ngày càng phức tạp.
Tại sao lại như vậy…… Chẳng lẽ cô thật sự cứ phải làʍ t̠ìиɦ với Vệ Vong Ngôn đến vũ hội sao?
Vệ Du Nhiên cảm thấy, dựa theo dĩ vãng ở trong mộng kinh nghiệm tới xem, còn thật có khả năng sẽ phát sinh loại tình huống này……
Bất đắc dĩ hạ, Vệ Du Nhiên đành phải đối hệ thống nói: “Ta…… Ta lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ này……”
Vệ Du Nhiên thầm nghĩ, ở hiện thực làʍ t̠ìиɦ với Vệ Vong Ngôn, ở trong mộng lại cùng hắn làʍ t̠ìиɦ, còn tiếp diễn như vậy, cô làm sao có thể ngừng dây dưa với Vệ Vong Ngôn?
Cho nên cô tình nguyện thửa phương pháp khác, cũng không muốn cứ làʍ t̠ìиɦ không gián đoạn cả ở trong mơ lẫn đời thực với Vệ Vong Ngôn.
Rồi sau đó, Vệ Du Nhiên vốn dĩ muốn kêu hệ thống đừng tiếp tục nữa, để cô có thể nghỉ ngơi một lát.
Nhưng hệ thống lại nói, còn có nhiệm vụ khác, chỉ cần cô có thể chút ý một chút, sẽ không phải làʍ t̠ìиɦ với Vệ Vong Ngôn trong mơ.
Ôm thái độ thử lại, Vệ Du Nhiên liền gật đầu đồng ý.