Lại Không Thức Tỉnh, Nam Nhân Của Cậu Sẽ Bỏ Chạy

Chương 4

Edit: Sườn Xào Chua Ngọt

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Mọi người đều biết, Lâm gia ở Bình Thành có địa vị đặc thù. Bàn về tài, vơ đại ở Bình Thành là có một đống; nói về thế, Lâm gia ở Hải Thị có chút tiếng tăm, ở Bình Thành chỉ là thương nhân bình thường. Nhưng quan hệ của Lâm gia với Cố gia rất tốt, được đỉnh cấp thế gia Bình Thành che chở, ai dám chọc.

Ghen ghét sao? Đương nhiên, dựa vào cái gì mà Lâm gia lại được Cố gia coi trọng?

Nhưng hai mươi năm, dù không có Cố gia thì cũng đủ cho thế lực bình thường chen vào Bình Thành, huống chi còn có Cố gia nâng đỡ. Rất nhiều người đã dẹp bỏ hiềm khích, quan hệ hiện tại với Lâm gia cũng không tồi.

Lần này Lâm phu nhân muốn tổ chức triển lãm tranh, vài người ở Bình Thành cũng ngo ngoe rục rịch, cho rằng Lâm gia muốn ra chiêu lớn, muốn hưởng ké một phần. Nhưng bọn họ không biết, Lâm gia chỉ muốn cởi bỏ khúc mắc của Lâm phu nhân mà thôi.

"Dì Lâm, tất cả tranh trong triển lãm tranh lần này đều do dì vẽ sao?"

Truyện HD

Chu Lam hộ tống mẹ Lâm và Lâm Thu Úc tới xem nơi tổ chức triển lãm tranh, không gian rất lớn, có thể để rất nhiều tranh. Nhưng Tiểu Úc nói chưa từng nhìn thấy dì Lâm vẽ tranh, hai người bọn họ đều rất muốn xem tranh mẹ Lâm vẽ ngày trước.

Mẹ Lâm mặc một bộ sườn xám màu lam, đứng ở đó cười dịu dàng động lòng người:

"Phải, dù sao mấy năm nay rồi mới cầm bút. Sợ người rành nghề nhìn vào chê cười."

"Mẹ, tranh mẹ vẽ đâu? Con muốn xem."

Có thể do di truyền, tuy rằng Lâm Thu Úc không học vẽ, nhưng vẫn tương đối có mắt nhìn trong phương diện thưởng thức, nếu không Chu Lam cũng không ở lại nhà cậu, muốn cậu bình phẩm.

Nhìn con trai lôi kéo mình bày trò làm nũng, lòng Đường Thường đau xót, mất tự nhiên xoay đầu, nói:

"Tranh ngày trước bị cháy, sau này dứt khoát không vẽ nữa."

"Cháy? Mẹ, con đây phải xem tranh mẹ vẽ bây giờ thật tốt. Mau đưa con xem!"

Lâm Thu Úc tưởng không cẩn thận mới bị cháy, sợ mẹ cậu thương tâm, lập tức nói sang chuyện khác.

Đường Thường nhấn nhấn cái trán con trai nhà mình, giận dỗi nói:

"Con đó nha, tính khí giống hệt lúc nhỏ. Con xem Quy Đồng lúc nào cũng chín chắn bình tĩnh đi."

Bị nói, Lâm Thu Úc cũng không giận, ngược lại rất vui vẻ.

"Anh Quy Đồng vốn dĩ rất lợi hại!"

Mặt đầu tự hào.

Mẹ Lâm gật đầu:

"Đúng đúng đúng, anh Quy Đồng của con lợi hại nhất."

Ba người vừa đi vừa nhìn, có công nhân bên cạnh bức tranh, Chu Lam vội vàng tiến lên xem.

Màu sắc táo bạo, đường nét lão luyện. Chu Lam vừa thấy đã không dứt ra được, cắm rễ ở đó. Lâm Thu Úc thấy Chu Lam đứng ngốc bên kia, cười cười, lôi kéo mẹ Lâm đi chỗ khác.

"Mẹ, đây là tranh mẹ vẽ mấy năm gần đây sao?"

Chỉ vào tranh trên tường, Lâm Thu Úc hỏi.

"Ừ, Tiểu Úc cũng lớn rồi, mẹ ở nhà nhàm chán cũng vẽ không ít."

Đường Thường ôn nhu cười:

"Nhưng lúc bắt đầu vẽ có chút lạ tay."

Chu Lam bên kia chạy qua, nghe thấy lời này, kích động nói:

"Dì Lâm nào có lạ tay, dì Lâm dì nhận con làm đồ đệ đi!"

"Thôi bỏ đi."

Lâm Thu Úc nhịn không được phá đám:

"Phong cách của cậu với mẹ tớ hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa không phải cậu muốn ra nước ngoài du học à."

Nhìn Chu Lam vẻ mặt mất mát, Đường Thường an ủi nói:

"Dì Lâm rảnh sẽ giúp con nhìn xem."

Hẳn là mấy năm nay mẹ Lâm vẽ không ít tranh, không gian phòng triển lãm tranh lớn, trên tường treo rất nhiều, ở góc tường cũng có một đống tranh do công nhân để. Lúc đi đến trung tâm triển lãm tranh, Chu Lam nhìn nơi kỳ quái trống không "A" một tiếng.

"Làm sao vậy?"

Lâm Thu Úc tiến lên hỏi, mẹ Lâm nói gì đó với công nhân đằng sau.

Chu Lam kéo Lâm Thu Úc, nói "Cậu xem chỗ này." Dừng một chút, thấy cậu không phản ứng. Lại nói:

"Chỗ này chắc chắn sẽ đặt một bức tranh rất lớn."

Xoay người chỉ chỉ mẹ Lâm và công nhân đứng ở góc tường, nói:

"Tranh bên đó không lớn bằng chỗ này, lớn nhất chỉ bằng một nửa."

Lâm Thu Úc nhìn nhìn, quả nhiên.

"Chắc là chưa đem đến thôi."

Lâm Thu Úc không thèm để ý nói.

Chu Lam cũng không rõ chuyện này, dù sao nhìn cách bài trí của triển lãm, rõ ràng bức tranh đặt ở đây mới là điểm mấu chốt. Nếu như vậy, thường đem ra lúc cuối cùng.

Hôm nay mẹ Lâm chỉ tới xem tiến độ, nhiều bức tranh chưa treo trên tường cũng không được đóng khung. Đây cũng là một trong những việc hôm nay, chọn khung phù hợp cho mấy bức tranh này. Vì trước đó mẹ Lâm đã đặt sẵn một lô khung tranh và cất vào kho, chỉ cần chọn những cái phù hợp là được.

Có Chu Lam và Lâm Thu Úc hỗ trợ, việc nhanh hơn không ít.

"Mẹ, lúc con về chưa thấy mẹ vẽ bức nào, có phải con đi rồi mẹ mới bắt đầu vẽ?"

Cẩn thận lắp tranh, Lâm Thu Úc nói giỡn.

Đường Thường nghe xong dừng lại, sau đó nhìn Lâm Thu Úc nghiêm túc nói:

"Tiểu Úc đã về, mẹ nào có tâm tư vẽ tranh."

"Oa, sao dì Lâm lại thương cậu ta như thế chứ."

Chu Lam cảm thán:

"May mắn Tiểu Úc học trong nước, nếu xuất ngoại, dì Lâm phải làm sao bây giờ!"

Những gì Chu Lan nói đều là thật, Lâm gia yêu thương Lâm Thu Úc có tiếng, Lâm Thu Úc cũng giỏi giang, không quậy phá như đám phú nhị đại. Nếu người của Bình Thành mà nói, chính là tiểu tử Lâm gia trời sinh khiến người ta yêu thích, bằng không sao người Cố gia cũng thương cậu như vậy. Ngay cả con trai độc nhất của Cố gia nổi tiếng không chơi với người khác cũng ưu ái Lâm Thu Úc.

"A"

Mẹ Lâm đang nói đùa thì điện thoại trong túi Lâm Thu Úc trong túi vang lên:

"Anh Quy Đồng!"

Nghe tiếng trong điện thoại, khóe miệng Lâm Thu Úc giương lên thật cao:

"Em biết rồi, dạ vâng, được ạ."

Chỉ nói vài câu, bên kia đã cúp điện thoại.

"Mẹ, anh Quy Đồng giúp chúng ta đặt bàn cơm trưa ở gần đây, chúng ta đi ăn cơm đi."

Vừa rồi Cố Quy Đồng vội mở họp, gọi điện thoại nói vài câu đã cúp.

Đường Thường thực sự thích Cố Quy Đồng, dù sao thì không ai không thích những người coi con trai mình như bảo bối. Theo lời của cha Lâm, đó là số phận của hai đứa trẻ. Đường Thường hơi lo sợ, đến lúc đó Cố Quy Đồng kết hôn, có khả năng hai người sẽ xa cách, phỏng chừng Tiểu Úc sẽ thương tâm.

Chu Lam nghe hai mẹ con khen Cố Quy Đồng, trong lòng tràn ngập hậm hực: Tui cảm giác mình đang ăn cẩu lương!

Khung hình gần như đã chọn xong, mấy người mới đứng dậy đến nhà hàng Cố Quy Đồng đặt.

"Gần đây Quy Đồng có bận lắm không?"

Mẹ Lâm đang xem thực đơn hỏi Lâm Thu Úc. Ngày thường mỗi khi có dịp lễ Cố Quy Đồng đều đến Lâm gia một chuyến, gần nhất là tháng trước có qua một lần.

"Hình như là thế, con cũng không rõ lắm."

Mỗi lần Lâm Thu Úc gọi điện cho Cố Quy Đồng, muốn hắn ngủ với mình hắn sẽ lập tức trở về, Lâm Thu Úc không có cảm giác gì. Bởi vì cha Lâm dặn dò, chính cậu cũng tự giảm bớt tần suất gặp để tránh quấy rầy Cố Quy Đồng.

Chu Lam ở bên cạnh nói tiếp:

"Tớ nghe nói Cố gia muốn tiến vào giới bất động sản, khả năng tương đối bận."

"Quy Đồng là đứa bé ngoan, nó có thể làm được."

Truyện được dịch bởi Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.

Mẹ Lâm nghe vậy gật gật đầu, bà bận vẽ tranh, không nghe Lâm Thịnh nói chuyện này.

Lâm Thu Úc nghe mẹ nói xong, cười mắt cong cong, như thể Đường Thường khen mình, mặt tràn đầy tự hào.

So sánh với bầu không khí của nhà ăn bên này nhẹ nhàng sung sướиɠ, phòng họp cao nhất của Đông Điển có thể nói là nước sôi lửa bỏng.

Không phải công ty chuyển hướng khác, mà là dòng vốn để mở mảng hoạt động mới. Vài người phụ trách của công ty ồn ào đến độ đầu choáng váng não phình, vừa nghĩ đến việc tiết kiệm thêm vốn cho hoạt động của mình, vừa muốn có thêm tiền để phát triển, nhưng cuối cùng tài chính không đủ. Nhưng Cố tổng không hài lòng với kế hoạch cả hai bên, nổi trận lôi đình.

Đương nhiên lửa giận của Cố tổng không hiện trên tiếng nói, mà là trên khí thế. Vài vị lão tổng và người phụ trách bụng trống trơn, đói đến mức không dám tỏ ý bất mãn, một đám cúi đầu làm chim cút, trán phủ kín mồ hôi.

"Hiện tại không phải vấn đề tài chính, mà là kế hoạch của mấy người xảy ra vấn đề."

Cố Quy Đồng gõ gõ mặt bàn kính, mọi người sợ tới mức run lên.

"Hàng của Cố gia chúng ta không tồi, nhưng tôi không nhìn thấy có điểm gì tiến bộ. Tôi biết không ai không muốn làm lớn, nhưng tôi chỉ thấy sự ổn định chứ không có thấy sự phát triển."

Vứt kế hoạch sang trái, Cố Quy Đồng mới nói:

"Về trước đi, ngày mai tôi muốn xem một bản kế hoạch hoàn mỹ. Không phải gọi là Đông Điển thì chỉ ở phương đông, còn phương tây thì không có tung tích của chúng ta."

Người phụ trách mảng hoạt động tuyên truyền của công ty vội vàng cầm kế hoạch chạy ra ngoài, cũng không lo có người cười nhạo, áp lực thật là lớn.

Người ở lại thấy thế, lòng càng thấp thỏm: Oa, quả này toang rồi!

Ngoài dự liệu, Cố Quy Đồng lại không nổi giận.

"Mọi người đều biết địa vị của Phong Hạ ở Bình Thành, chúng ta không có khả năng vượt mặt đi trước. Mấy người cũng không cần nóng vội, đi từng bước một. Rồng mạnh cũng có lúc ngủ gật, chúng ta chỉ cần bắt lấy cái miệng, chậm rãi mở là được."

Đưa bản kế hoạch qua, Cố Quy Đồng vẫy vẫy tay cho bọn họ giải tán.

"Chuyện của Lâm gia, điều tra đến đâu rồi?"

Sau khi đám người ra ngoài hết, Cố Quy Đồng ngả lưng ra sau, nhắm mắt hỏi Hứa Bân.

"Vẫn chưa có tin tức, nhưng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó."

Hứa Bân nhìn người đàn ông mệt mỏi, nói:

"Chuyện ngày trước có người cố ý che giấu."

Cho dù không che giấu, hai mươi năm cũng không phải ngày một ngày hai có thể điều tra ra. Nhưng Hứa Bân thân là trợ lý chủ tịch, không thể nói không tra ra được.

"Đừng để Lâm gia chú ý, điều tra từ từ rồi báo với tôi."

Cố Quy Đồng không có hứng thú muốn biết Lâm gia đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ có tai họa ngầm bên người Tiểu Úc của hắn.

"Vâng."

Cố Quy Đồng gật gật đầu, cho Hứa Bân đi về ăn cơm trước.

Cầm điện thoại trên bàn, Cố Quy Đồng nhìn người trên màn hình, cười.

-o0o-

Mình xin cảm ơn bn Mai Quốc Việt đã Donate 60K cho mình ạ, cảm ơn bn đã tin tưởng lời tâm sự của mình trong truyện "Một Giấc Ngủ Dậy, Tôi Bỗng Có Nhóc Con" (nằm ở c8)

Mình xin cảm ơn bn Thượng Nam Lạc Quân đã bỏ ra 10K để đề cử truyện "Một Giấc Ngủ Dậy, Tôi Bỗng Có Nhóc Con" cho mình ạ.

Mình rất biết ơn các bạn o(n_n)o ~