Edit: Sườn Xào Chua Ngọt
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Mẹ Lâm là mỹ nhân nổi tiếng của Bình Thành, khí chất hồn nhiên thiên thành, mấy phu nhân khác không so được, dù sao bà cũng là một họa sĩ nổi tiếng.
"Tiểu Úc, con lại gầy đi rồi!"
Mẹ Lâm đau lòng lôi Lâm Thu Úc nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy con trai không có mình ở bên phải chịu uất ức.
"Mẹ, không có, con vẫn còn rất nặng."
Lâm Thu Úc sớm đã quen cách cư xử của mẹ Lâm từ lâu, từ nhỏ đã cưng chiều cậu, yêu cầu gì cũng có thể đồng ý. Nếu không phải bản thân cậu không có hứng thú, có lẽ cậu đã bị sủng thành phú nhị đại kiêu ngạo đáng ghét.
"Mấy ngày nữa về nhà nhờ dì Vương nấu canh bồi bổ cơ thể cho con."
Mẹ Lâm không tin:
"Tiểu Úc, gần một tuần ba chưa gặp con, ngày nào ở nhà cũng nhắc."
"Con biết, không phải mẹ muốn mua quần áo sao? Chúng ta đi xem đi."
Mẹ Lâm nhìn thoáng qua con trai đang đi phía trước, ánh mắt có chút khó hiểu, khi Lâm Thu Úc quay đầu lại nhìn bà, bà lại nở nụ cười dịu dàng.
Lâm Thu Úc kỳ quái mà cầm quần áo mẹ Lâm đưa cho:
"Mẹ, không phải mẹ muốn mua quần áo sao?"
"Quần áo của mẹ đặt từ lâu rồi. Hôm nay mẹ chỉ muốn mua quần áo cho con, lâu rồi mẹ chưa mua quần áo cho con kìa."
Mẹ Lâm oán giận nói.
"A, vậy con đi xem thử."
Mấy năm nay không chỉ riêng mẹ Lâm không mua quần áo cho cậu, ngay cả chính cậu cũng không mua. Trừ qυầи ɭóŧ đều là anh Quy Đồng mua cho cậu, tủ quần áo không thay đổi chút nào.
Lâm Thu Úc thử hết bộ này đến bộ khác, mẹ Lâm cảm thấy dường như mỗi bộ được thiết kế riêng cho con trai bà, trông rất đẹp.
"Mẹ, không cần nhiều như vậy!"
Nhìn một đống túi, đầu Lâm Thu Úc như muốn to lên. Hiện tại cậu không ở trong nhà, cậu vẫn sống trong căn hộ một phòng khách một phòng ngủ mua lúc học đại học. Vị trí không tệ lắm, nhưng không gian không lớn, không giống phòng riêng để quần áo ở nhà, mua nhiều như vậy đem về cũng không biết cất ở đâu.
"Tiểu Úc!"
Mẹ Lâm có điểm không vui.
Lâm Thu Úc bất đắc dĩ, tính coi, đến lúc đó để một nửa ở nhà anh Quy Đồng. Dù sao không gian nhà hắn lớn, hơn nữa mình cũng hay ở lại.
Thấy con trai không từ chối, lúc này mẹ Lâm mới lộ ra gương mặt tươi cười:
"Gần đây mẹ muốn mở triển lãm tranh, Tiểu Úc tới giúp mẹ một chút."
Lâm Thu Úc kỳ quái:
"Sao đột nhiên lại muốn mở triển lãm tranh, không phải trước kia mẹ nói không mở sao?"
Lâm Thu Úc nghe cậu (cữu cữu) nói mẹ mình là họa sĩ, lại còn rất nổi tiếng. Nhưng từ khi cậu hiểu chuyện tới nay chưa từng thấy mẹ chạm vào bút, thời cao trung lúc cậu tham quan triển lãm tranh với bạn học về, nhịn không được tò mò hỏi mẹ Lâm có tổ chức không. Lúc ấy..
Là cha trả lời, nói từng mở một lần.
"Mẹ cũng nhàm chán, tới Bình Thành nhiều năm như vậy, luôn muốn làm chuyện gì đó."
Mẹ Lâm có phần không được tự nhiên, liếc mắt nhìn Lâm Thu Úc một cái:
"Tiểu Úc, con.."
"Làm sao vậy, mẹ?"
Lâm Thu Úc nghe thấy mở triển lãm tranh cực kì hưng phấn, rốt cuộc cũng được nhìn mẹ vẽ! Cậu lên mạng tra tên mẹ mình, rất nhiều người nói mẹ Lâm có linh khí, nhưng đột nhiên không vẽ nữa.
"Tiểu Úc đã bình bình an an trưởng thành!"
Mẹ Lâm cảm thán, đôi mắt có chút hồng.
Lâm Thu Úc không để ý những lời này có chút quái quái, sốt ruột nhìn mẹ Lâm đỏ hốc mắt, vội vàng dỗ dành lấy lòng mẹ Lâm.
Hai người cọ tới cọ lui đến lúc trời tối, tài xế trong nhà đến bỏ quần áo và mấy đồ lặt vặt khác vào cốp xe, đưa bọn họ về Lâm gia.
Cha Lâm về từ sớm, ngồi trên sô pha xem thời sự, Lâm Thu Úc vừa vào cửa lập tức thân mật chạy tới ngồi bên người cha Lâm.
"Đã về, mẹ con đâu?"
Cha Lâm sờ sờ đầu cậu hỏi.
Lâm Thu Úc cười nói:
"Mẹ vào sau, mẹ kêu người thu dọn quần áo của con, để con mang về."
"Ừm, gần đây mẹ con muốn mở triển lãm tranh, con nhớ phải đi theo."
Cha Lâm dặn dò nói.
"Con biết, con còn chưa xem mẹ vẽ đâu, trên mạng một tấm hình cũng không có!"
Lâm Thu Úc rầu rĩ nói.
"Lão gia, thiếu gia, có thể ăn cơm rồi."
Dì Vương thấy phu nhân bước từ trong vườn vào, xoay người gọi hai người trên sô pha.
Cha Lâm vỗ vỗ Lâm Thu Úc:
"Đi thôi."
Theo thường lệ, Lâm Thu Úc là đối tượng chú ý trọng điểm trên bàn cơm, mẹ Lâm một chén canh, cha Lâm một đũa đồ ăn, rất nhanh cậu đã ăn tròn vo bụng.
"Cha mẹ con ăn no rồi!"
Mẹ Lâm buông đũa, nhướng mày:
"Mới một chén cơm đã no rồi? Tiểu Úc con ăn thêm một chút, buổi chiều đi dạo lâu như vậy."
Lâm Thu Úc xoay mặt nhìn cha cậu, ủy khuất nói:
"Con vừa mới uống một chén canh lớn."
"Mẹ cũng là lo lắng cho con, con xem một đứa con trai như con ăn có chút vậy sao được."
Lì lợm la liếʍ mãi vẫn phải uống thêm một chén canh nhỏ, Lâm Thu Úc lách cách lên lầu. Tắm rửa xong cậu nằm lăn trên giường, ngửi mùi hoa quế quen thuộc, cười. Đây là tác phẩm của dì Vương, mỗi năm bà mang lên không ít hoa quế ở quê, bởi vì Lâm Thu Úc hay gặp ác mộng, hương hoa quế có thể giúp an thần.
Lâm Thu Úc không thích nơi cậu ở, chỉ có một mình cậu. Ở nhà có hương vị gia đình, nhà anh Quy Đồng thì có hương vị của anh ấy, dù sao cái nào cũng tốt hơn chỗ đó của cậu.
Cậu không có nhiều bạn, khi còn nhỏ trong nhà quản rất chặt, trừ mấy người hiểu hoàn cảnh trong nhà đến tận gốc rễ, cha mẹ Lâm không cho cậu qua lại với những người khác. Bên ngoài Lâm Thu Úc cũng không phải người nhiệt tình, theo lời Chu Lam nói chính là: Cậu không cười thoạt nhìn qua đã cao quý thanh lãnh, không ai dám chạm vào cậu. Dần dà cậu cũng quen.
Lộc cộc bò dậy, Lâm Thu Úc gọi điện cho Cố Quy Đồng.
"Tiểu Úc?"
Giọng nam trầm thấp quanh quẩn bên tai:
"Muộn vậy sao chưa ngủ?"
"Ăn no căng, không ngủ được!"
Truyện HD
Lâm Thu Úc buồn rầu, ở Cố gia có Cố Quy Đồng giúp cậu xoa bụng, ở nhà cậu không dám nhờ ai xoa, cậu vẫn rất sĩ diện.
"Ăn kẹo tiêu thực ở tủ đầu giường chưa?"
Cố Quy Đồng mua đặt ở trong ngăn kéo.
Lâm Thu Úc nằm sấp xuống, lười nhác mở ngăn kéo ra, lấy kẹo tiêu thực bỏ vào miệng nhai nhai, sau đó nói:
"Ăn rồi, vẫn căng."
Lúc này Cố Quy Đồng đã biết, cậu là đang muốn làm nũng.
"Ở nhà mấy ngày? Ngày mai anh đi thăm em."
Cố Quy Đồng đẩy văn kiện chưa xử lí xong sang một bên, toàn tâm nói chuyện điện thoại với người bên kia.
"Vâng, có lẽ sẽ ở một thời gian, gần đây giáo sư không có việc gì. Hơn nữa."
Lâm Thu Úc ôm chăn lăn lăn, hưng phấn nói: "Mẹ muốn mở triển lãm tranh, muốn em đi hỗ trợ, trước nay chưa từng thấy mẹ vẽ đâu!"
"Dì vẽ chắc chắn sẽ rất đẹp."
Cố Quy Đồng thật lòng khen mà nói.
Cái đuôi của Lâm Thu Úc vểnh lên:
"Đương nhiên rồi, đến lúc đó anh Quy Đồng cũng tới luôn đi."
"Dì mở triển lãm tranh chắc chắn anh sẽ đi, Tiểu Úc em nên đi ngủ, sắp 12 giờ rồi."
"Vâng, vậy anh cũng đi ngủ sớm một chút."
Cậu nghe lời cúp điện thoại, ném điện thoại qua một bên, Lâm Thu Úc tiến vào mộng đẹp rất nhanh, đồng hồ báo thức sinh lý không thể trái.
Cố Quy Đồng nghe tiếng "đô" đối diện, mới buông điện thoại. Tay vô thức gõ gõ bàn, cau mày: Chuyện này không đúng!
Lâm gia rất kỳ quái, năm đó Lâm gia chuyển từ Hải Thị qua Bình Thành phát triển, hiển nhiên là muốn mở rộng địa bàn, dù sao Bình Thành là yếu địa kinh tế chính trị, phàm là người có dã tâm, đều biết. Lâm gia đến bây giờ đã được hai mươi năm, cũng thành công đánh vào giới thượng lưu Bình Thành. Trước kia Cố Quy Đồng chỉ lạ Lâm gia quá cưng chiều Tiểu Úc, không gia tộc nào có thể chiều con trai giống Lâm gia.
Lâm gia chưa bao giờ can thiệp vào sở thích hứng thú của Tiểu Úc, cậu muốn, chú Lâm dì Lâm nhất định sẽ tìm được đưa cho Tiểu Úc. Chỉ có một điều, khi Tiểu Úc còn nhỏ Lâm gia bảo vệ cậu còn kỹ hơn cả hắn. Chuyện này rất kỳ quái, Lâm gia cùng lắm là công ty kinh thương bình thường, thân phận con trai độc nhất của Lâm gia căn bản không thể so với Cố gia, vậy mà số tiền bỏ ra mỗi năm để bảo vệ Tiểu Úc không hề kém hắn.
Hiện tại công ty Cố gia do hắn quản, công ty Lâm gia có tình huống cố ý vô tình gì hắn đều biết được, lại càng kỳ quái. Cố Quy Cùng thấy chú Lâm không muốn mở rộng công ty, vài hạng mục có thể nâng cao địa vị Lâm gia đều từ bỏ, nghe nói nguyên nhân chính là chú Lâm không có nhiều thời gian.
Hắn biết mẹ Lâm là họa sĩ, lấy địa vị bây giờ của Lâm gia, mở một triển lãm tranh còn cần Tiểu Úc hỗ trợ? Hơn nữa mẹ Lâm thân là một họa sĩ được xưng là rất có linh khí gần hai mươi năm không vẽ qua một lần đã rất kỳ lạ.
Người khác không chú ý cũng không thèm để ý mấy chỗ kỳ lạ của Lâm gia, nhưng hắn không được. Tiểu Úc là người trên đầu quả tim hắn, hắn không chấp nhận một chút ngoài ý muốn nào.
"Hứa Bân."
Cố Quy Đồng gọi điện điện thoại cho trợ lý:
"Điều tra Lâm gia."
"Lâm, Lâm gia?"
Hứa Bân tâm trạng căng thẳng nhận điện thoại, còn tưởng là chuyện công ty, nhưng vừa nghe, đã ngây ngốc:
"Lâm gia nào."
Không nghe nói có đối thủ cạnh tranh nào họ Lâm.
"Bình Thành còn có Lâm gia nào?"
Hứa Bân thấy chắc mình đang nằm mơ:
"Nhưng, nhưng.."
Ngươi không hiểu biết sao, quan hệ giữa Cố gia và Lâm gia tốt như vậy, tra cái gì?
"Điểu tra Lâm gia trước khi tới Bình Thành xảy ra chuyện gì."
Cố Quy Đồng nói xong lập tức ngắt điện thoại.
Không có khả năng chuyện ở Bình Thành mà hắn không biết, hơn nữa trước nay Tiểu Úc ở Bình Thành cũng đã được bảo vệ cực tốt, chỉ có thể là chuyện gì đó ở Hải Thị.
Hứa Bân ngơ ngác nói với điện thoại đã ngắt "Rõ."
Thời buổi này trợ lý không dễ làm mà, làm việc đến khuya không nói, còn phải nhọc lòng cho sinh hoạt cá nhân của ông chủ, Hứa Bân cảm thấy trí nhớ mình không đủ dùng.
"Mẹ, sao mắt mẹ lại sưng lên rồi?"
Sáng sớm Lâm Thu Úc đã nhìn thấy cha Lâm cầm đá lạnh đắp mắt cho mẹ Lâm, vừa lại gần nhìn rõ, lập tức đau lòng hỏi.
Cha Lâm đưa lưng về phía cậu, mẹ Lâm lại nhắm hai mắt, nghe tiếng Lâm Thu Úc hai người bị dọa nhảy dựng lên.
"Tiểu Úc? Sao hôm nay dậy sớm vậy."
Cha Lâm xoay nửa người nhìn cậu.
Tối qua Lâm Thu Úc uống quá nhiều canh, buổi sáng bị nghẹn tỉnh.
"Mẹ làm sao vậy?"
Hai mắt đều bị sưng.
Mẹ Lâm mở miệng giải thích nói:
"Tối hôm qua ngủ không ngon."
Lâm Thu Úc gật đầu, tỏ vẻ hiểu:
"Nhất định là mẹ muốn mở triển lãm tranh quá nên hưng phấn."
"Ừ."
Mẹ Lâm cũng đồng ý.
Dì Vương bưng bữa sáng ra, Lâm Thu Úc vừa ăn vừa nói:
"Mẹ, mẹ không nên ngủ quá muộn, sưng lên rất khó coi, giống như khóc cả đêm ấy."
Lâm Thu Úc cúi đầu, không chú ý sắc mặt cha Lâm mẹ Lâm thay đổi.
"Khi nào triển lãm tranh mới mở vậy? Con kêu Chu Lam tới, chắc chắn nó muốn nhìn mẹ vẽ."
Lâm Thu Úc có thể hình dung Chu Lam sẽ điên thành cái dạng gì.
"Đại khái một tuần sau, con gọi điện thoại kêu Lam Lam đến đây đi."
Mẹ Lâm nói, trước kia Chu Lam ở lại Lâm gia một thời gian, có vẽ một bức tranh, được mẹ Lâm chỉ điểm, sau đó đoạt giải.
"Vâng, ba và con hơn nữa còn có Chu Lam, ba người cùng nhau giúp mẹ, không biết anh Quy Đồng có rảnh không?"
Lâm Thu Úc bẻ ngón tay tính.
Cha Lâm đánh gãy cậu nói:
"Tiểu Úc, công ty cha có việc, gần đây rất bận, có con với Lam Lam thôi. Công ty Tiểu Cố cũng bận, đến lúc đó kêu nó tới xem là được."
Lâm Thu Úc kỳ quái nhìn cha Lâm:
"Ba không giúp mẹ sao?"
Truyện được dịch bởi Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.
Trước nay cha Lâm chưa bao giờ từ chối việc nhà vì công ty.
"Công ty ba con gần đây đang vào thời khắc mấu chốt, con không cần nói ba con, mẹ có con hỗ trợ là được."
Mẹ Lâm không thèm để ý nói.
Lâm Thu Úc không hiểu chuyện công ty, nếu cha mẹ đều nói vậy, cậu cũng khó nói gì thêm.
Lúc Chu Lam nhận được điện thoại thì đang cùng một đám chị em liêu thiên liêu địa.
Nói thật, người này thiếu cái gì thì yêu cái đó. Chu Lam sinh ra không biết ưu nhã là thứ gì, năm đó Chu Lam nho nhỏ thấy mẹ Lâm kinh vi thiên nhân, từ đó gán danh nữ thần cho bà, vì muốn bà để ý đến mình, liều mạng làm bạn với Lâm Thu Úc. Còn may Lâm Thu Úc nhìn thì cao lãnh, ở chung lâu mới biết tính tình mềm. Càng miễn bàn nữ thần là họa sĩ giống mình, tuy rằng Chu Lam không thể gọi là họa sĩ.
Lúc nghỉ hè trước khi thi đại học đến Lâm gia ở một thời gian, lúc cô lấy bút ra vẽ, mẹ Lâm đứng phía sau nhìn, chờ mẹ Lâm chỉ ra mấy chỗ thiếu sót của cô, tín ngưỡng của cô với nữ thần đã bay lên.
Hiện tại nữ thần muốn mở triển lãm tranh!
Còn chờ cái lông! Xách túi chạy tới Lâm gia ngay!