Chung Ngọc vẫn luôn nhớ trong đám người bị bắt cóc có một tên có sở thích kinh tởm, khẩu vị nặng.
Hắn ta không dám ra tay tàn ác với con cái nhà giàu có nên để mặc bọn họ nhịn đói, đặt tên của chó cho bọn họ, vứt mẩu xương gặm còn thừa ra để nhìn mấy đứa trẻ choai choai nhếch nhác tranh giành đánh nhau, còn bản thân thì đứng một bên cười ha hả.
“Ây dà, lúc trước không hiểu chuyện, đặt biệt danh cho nhau giỡn chơi thôi mà.”
Ưng Liên lái xe đưa hai người họ đi ăn cơm. Anh ta thuận miệng nói, trên mặt lại khôi phục nụ cười giả trân đến hoàn mỹ.
Kỷ Uyển Khanh nửa tin nửa ngờ, khe khẽ lặp lại: “Lai Phúc?”
Chung Ngọc ngây người không biết nên trả lời lại như thế nào. Dù sao từ lúc tìm được Kỷ Uyển Khanh rồi dùng thân phận em trai để tiếp cận, người phụ nữ này đều gọi anh là A Ngọc.
Đột nhiên một tiếng “Lai Phúc” như xé toạc anh ra, để lộ sự thối rữa bên trong dưới lớp ngụy trang ngăn nắp.
“Ừm, vẫn là A Ngọc nghe hay hơn.” Kỷ Uyển Khanh không biết chân tướng bên trong, tự nói một mình, phủ định biệt danh khó nghe kia.
Chung Ngọc như thoát được gánh nặng. Bàn tay vô thức siết chặt giờ buông lỏng. Lòng bàn tay nhói đau, e là đã bấm đến bị thương rồi. Anh đang muốn cúi đầu nhìn thử, bàn tay người phụ nữ đã nắm lấy trước tiên.
Đầu ngón tay thon nhỏ trắng muốt mềm mại lấp đầy những khe rãnh loang lổ.
“Không được gọi biệt danh của bác sĩ Ưng, bất lịch sự.” Kỷ Uyển Khanh nói.
“Anh ta gọi anh trước.” Giọng nói Chung Ngọc có chút tủi thân.
Kỷ Uyển Khanh đương nhiên biết, nhưng cô cũng không thể giáo huấn Ưng Liên được, chỉ đành la rầy con cái nhà mình một chút. Cô cười: “Vì vậy hai người các anh tổn thương lẫn nhau.”
Chung Ngọc chẳng ừ hử gì, chỉ cười ngượng ngùng với cô.
“Phải rồi, lúc nãy anh che mắt em lại làm gì?” Kỷ Uyển Khanh nhớ lại lúc nãy, hỏi.
Nụ cười Chung Ngọc tắt ngấm. Anh cứng nhắc gật đầu, trong tiềm thức cảm thấy người phụ nữ đang cấm đoán hành động như thế của anh.
Gật đầu làm gì chứ, em đang hỏi vì sao, Kỷ Uyển Khanh thở dài.
Nơi ăn cơm cách bệnh viện không xa, là một quán ăn nhỏ nằm cuối một con phố thương mại.
Nhìn lướt qua thì không có gì thu hút. Tấm biển bằng gỗ đón gió lung lay, cực kỳ không ăn nhập với các hàng quán sầm uất khác, nhưng khi bước qua hiên cửa lại là một chốn tuyệt vời.
Hoa, chim, hòn giả sơn, nước chảy, đình đá. Trang trí theo phong cách cổ xưa, trang nhã mộc mạc.
Ưng Liên giới thiệu nơi này là quy chế hội viên, nấu món ăn gia đình.
So với Chung Ngọc, anh ta nói khá nhiều, cách nói chuyện cũng thẳng thắn. Trong khoảng thời gian nhân viên phục vụ bê trà với trái cây và điểm tâm lên, từ lịch sử thành lập tiệm cho tới chuyện tình yêu giữa ông chủ bà chủ, anh ta nói chuyện không ngừng nghỉ.
Vì lễ phép, Kỷ Uyển Khanh rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi lại vài câu không đến nỗi tẻ nhạt.
Chung Ngọc ngồi giữa hai người duy trì vẻ yên lặng thường nhật của mình. Anh nghe không hiểu chuyện Ưng Liên kể, cũng không tiếp được câu hỏi Kỷ Uyển Khanh đưa ra.
Bỗng chốc anh có chút kích động muốn che miệng người phụ nữ này lại. Dù là cánh môi hay huyệt nhỏ cũng giống như lúc trước từng làm qua.
Nhưng cảnh tượng tìиɧ ɖu͙© thô bạo chớp mắt tan biến, bởi vì anh nhớ Kỷ Uyển Khanh không cho.
Suy nghĩ miên man nên thành ra thế giới cũng trở nên trống rỗng, Chung Ngọc lấy lùi làm tiến mờ mịt nhìn lòng bàn tay mình.
Nơi đó dường như vẫn còn sót lại chút nhói đau, thậm chí theo mạch máu còn chảy đến trái tim. Tâm tình đè nén hóa thành căm ghét bắt đầu bén rễ.
Căm ghét bản thân trầm mặc kiệm lời.
Chung Ngọc từng trải qua trị liệu tâm lý thời gian dài. Vị bác sĩ hòa ái dễ gần kia dạy cho anh một phương pháp trị liệu ám thị dùng để xoa dịu tâm tình tự hủy hoại u uất, đề phòng một ngày nào đó mất khống chế làm mình bị thương.
“Khi nào cậu cảm thấy vui vẻ, cuộc sống hạnh phúc?”
“Ăn kẹo.”
Ăn kẹo sẽ khiến Chung Ngọc thấy vui, vì vậy khi Chung Ngọc không vui sẽ ăn kẹo, thành ra anh lúc nào cũng không ngừng hấp thu đường.
Giống như các chương trình thụ động trong máy móc được mã hóa.
Vươn tay muốn lấy miếng bánh ngọt trên bàn, đôi mắt trong veo của Chung Ngọc ảm đạm đi tựa như một kẻ nghiện thuốc. Nhưng đầu ngón tay anh còn chưa chạm đến, người phụ nữ đã ngăn cản.
“A Ngọc, lát nữa còn ăn cơm.” Kỷ Uyển Khanh lắc lắc đầu, cười đầy cưng chiều.
Cho dù đang nói chuyện phiếm cùng người khác, sự chú ý của người phụ nữ vẫn tập trung trên người anh chưa từng thay đổi.
“Ò.” Chung Ngọc mím mím môi. Cỗ máy chết máy vận hành trở lại, giống như một lần nữa sống lại.
“Không vui à.” Kỷ Uyển Khanh thấy phản ứng của anh, dịu dàng bảo, “Bác sĩ Ưng nói món súp ngọt đặc trưng ở chỗ này không tệ, nhưng chỉ được ăn một ít thôi. Bình thường anh ăn ngọt nhiều quá rồi, không tốt cho sức khỏe.”
Mất ngủ, thèm ngọt, còn du͙© vọиɠ quá độ, người phụ nữ lo lắng cho anh cũng không phải ngày một ngày hai.
“Sức khỏe anh rất tốt.” Chung Ngọc đẩy ngón tay cô ra, “Buổi tối năm lần là ít nhất.”
Kỷ Uyển Khanh nhất thời sửng sốt, “Thôi anh vẫn nên ăn bánh ngọt đi.”
Ăn miếng bánh hoa quế bị người phụ nữ nhét vào, Chung Ngọc không phân rõ được là hiệu quả ám thị của chất ngọt hay là bản thân Kỷ Uyển Khanh. Nhưng bất luận thế nào, sự căm ghét bản thân đang nóng nảy trong nội tâm anh cũng đã biến mất. Anh hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình thản.
Ưng Liên lâm vào tình cảnh làm nền cho tình yêu, thổi nhẹ làn nước trong chén trà.
Đáng tiếc, chỉ còn kém một chút nữa thôi.