Học Trò Của Chồng Cũ

Chương 43

Hôm đến bệnh viện tái khám, trời vừa sáng Chung Ngọc đã đẩy chăn sang bên cạnh túm người ra ngoài, ôm cô hôn lấy hôn để lên mặt lên ngực.

Thế sự thay đổi, đặc biệt là khi gặp lại vị bác sĩ già kia, Kỷ Uyển Khanh đừng nói đến tai, đến đầu cũng muốn chôn hẳn vào trong lòng Chung Ngọc.

Vị bác sĩ già có ấn tượng rất sâu đậm với hai ngươi họ. Kiểm tra xong, ông thuận miệng bảo: “Mấy ngày này không có nghịch củ từ nữa chứ.”

“...” Kỷ Uyển Khanh.

“Không có.” Mặt Chung Ngọc lạnh lùng.

Ra khỏi khoa Tiết Niệu, mặt Kỷ Uyển Khanh vẫn nóng rực. Mấy lần cô muốn mở miệng dạy dỗ Chung Ngọc nhưng không biết phải nói gì, chỉ đành rầu rĩ chọc bờ ngực của anh.

Người đàn ông chớp chớp mắt, hơn nữa cũng không biết vì sao, rõ ràng thích nhìn thấy Kỷ Uyển Khanh vui vẻ, nhưng hiện giờ người phụ nữ đang tức giận...

Quả nhiên, chị Uyển Khanh có thế nào anh cũng thích.

Chung Ngọc rất ít cười, chỉ cần vừa nhoẻn miệng liền tựa như hoa quỳnh trắng tuyết nở rộ, cực kỳ quý giá.

Kỷ Uyển Khanh nhìn trộm liền nguôi giận. Cô lẩm bẩm: “Còn cười được.”

“Không cười nữa.” Chung Ngọc nghe lời gật đầu.

“Ha, những lúc thế này thì anh ngược lại nghe lời, vậy lúc em nói... không chịu, sao anh không nghe?”

“Những lúc như thế không chịu chính là chịu.” Chung Ngọc nghiêm chỉnh đường hoàng đáp.

Kỷ Uyển Khanh lại tức giận muốn đánh miệng anh. Cô vừa đưa tay lên liền hoảng loạn phát hiện ra vô số ánh mắt đằng sau lưng.

Trong đại sảnh lầu một của bệnh viện người tới người lui nườm nượp. Vẻ ngoài Chung Ngọc xuất chúng như hạc giữa bầy gà. Có rất nhiều người vừa xếp hàng vừa nhìn hai người họ tán tỉnh yêu đương.

Lúc Kỷ Uyển Khanh quẫn bách liền túm lấy anh bỏ đi, có người lại thêm củi vào lửa.

“Hai vị, show ân ái cũng chọn chỗ chứ.”

Người nói chuyện không mặc áo blouse, cả người áo quần hàng hiệu khoa trương đến chói mắt. Kỷ Uyển Khanh suýt chút nữa không nhận ra.

“Cô Kỷ, Lai... A Ngọc.” Áo sơ mi màu hồng nhạt phối với đôi mắt hoa đào khêu gợi, Ưng Liên xuất hiện nhất thời thu hút hơn một nửa số ánh mắt của đoàn người trong đại sảnh.

Tục ngữ nói, người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên.

Kỷ Uyển Khanh nhớ lại trong tủ quần áo của Chung Ngọc chỉ toàn là hoodies cùng một màu sẫm, thỉnh thoảng xen lẫn vài món áo quần thể thao, chủ đạo cũng là màu đen và xám.

Thật là lãng phí vẻ bề ngoài tuyệt vời thế này. Trước giờ không cảm thấy vậy, hiện tại Kỷ Uyển Khanh hơi tiếc. Cô bắt đầu tưởng tượng bộ dạng Chung Ngọc mặc đồ vest.

Âu phục cắt may hợp lý bao bọc lấy cặp chân dài thon thả, đường nét rắn rỏi, cổ áo sơ mi cài nút, chỉ lộ ra mỗi hầu kết. Gương mặt người đàn ông hờ hững trời sinh nới lỏng cà-vạt, thân thể áp sát, mạnh mẽ trói cổ tay mình lại...

Chỉ là tưởng tượng thôi mà Kỷ Uyển Khanh đã cảm thấy bụng dưới tê dại, hai tai lùng bùng.

Bởi vậy mới nói, cũng đừng chê bai người ta cuồng sắc bám người, kẻ tám lạng người nửa cân thôi.

Chung Ngọc bên cạnh thấy Kỷ Uyển Khanh chăm chú nhìn Ưng Liên đến xuất thần, một cảm giác lạ lùng cuồn cuộn bốc lên vén mở luồng suy nghĩ vừa rồi.

Kỷ Uyển Khanh thế nào anh cũng thích, trừ việc nhìn Ưng Liên ra.

Chung Ngọc nâng tay che mắt người phụ nữ, cất giọng không mấy thiện cảm gọi, “Vượng Tài.”

Ưng Liên đang đá lông nheo ve vãn y tá nghe thấy vậy, gương mặt hoa đào bỗng biến thành khuôn mặt dì ghẻ: “Ông già nhà cậu, Lai Phúc, đã nói không kêu cái tên đó rồi mà.”

Bây giờ Kỷ Uyển Khanh mới hiểu, lúc trước nghe thấy “anh Lai Phúc” là gọi Chung Ngọc.

Nhưng Lai Phúc, Vượng Tài, không phải là... tên chó à?