Thỏ Con dường như nghe hiểu anh chủ đang khen nó, đặc biệt quầy đuôi mừng rỡ. Kỷ Uyển Khanh nghe vậy thì nghĩ đến chuyện khác. Hình như tới bây giờ cô vẫn không biết nghề nghiệp của Chung Ngọc.
"Phải rồi, A Ngọc, anh làm nghề gì vậy, trước giờ chưa từng hỏi anh."
Người phụ nữ hỏi vô cùng tự nhiên, không chú ý đến nét mặt của người đàn ông trẻ tuổi như gặp phải kẻ địch.
Sau khi về nhà, Kỷ Uyển Khanh buộc tạp dề chuẩn bị nấu cơm tối. Thỏ Con đang chơi bóng trên tấm thảm lông dày trải sẵn trong phòng khách. Còn về Chung Ngọc..., anh trốn trong nhà vệ sinh nghe điện thoại.
"Chở văn phòng qua đây." Chung Ngọc vào thẳng vấn đề.
Sau một hồi im ắng thật lâu, đối phương mở miệng, nghe giọng rõ ràng không phải vị chi viện vòng ngoài mà Chung Ngọc thường tìm.
"Trước tiên, em rất vui khi anh có thể gọi đến. Thứ hai, văn phòng làm việc của luật sư không phải xe, nói chở là chở được. Cuối cùng, ba mẹ rất nhớ anh."
Đối phương thở dài, "Anh à." Chung Ngọc cúp máy.
Lúc Kỷ Uyển Khanh vo gạo, nhìn thấy Chung Ngọc đang ngây người trên sôpha. Kỷ Uyển Khanh nấu ăn xong anh vẫn còn ngây người, không hề nhúc nhích, khác biệt rõ ràng so với Thỏ Con đang tăng động xoay vòng vòng ở bên cạnh.
Không nhịn được bèn tựa cửa nhà bếp ngắm nhìn một hồi, mãi đến khi tiếng bọt khí ùng ục sôi trong nồi đun nhắc nhở Kỷ Uyển Khanh, cô mới vội vàng đi tắt bếp. Không cẩn thận bị phỏng, cô vô thức hoảng loạn kêu lên.
Vừa mở vòi xả nước giảm nhiệt độ, sau lưng cô đã xuất hiện thêm một người.
"Đau không?" Chung Ngọc thấp giọng hỏi.
"Không sao." Kỷ Uyển Khanh thấy anh nhíu chặt mày.
Chung Ngọc bỏ ngoài tai, ôm cô đến bên bàn ăn. Kỷ Uyển Khanh mấy lần muốn ngồi dậy, bị người đàn ông giữ vai đè lại.
Thấy đối phương mặt mày nghiêm túc lắc đầu, người phụ nữ chỉ đành ngoan ngoãn ngồi đó. Lòng cảm thấy anh có chút chuyện bé xé ra to, lại thấp thoáng cảm thấy ngọt ngào.
Ăn cơm tối hơi muộn, Chung Ngọc không ngồi đối diện, mà bưng bát đũa tới ngồi bên cạnh cô. Kỷ Uyển Khanh thấy hơi lạ, đang muốn bưng bát đũa lên thì lại bị ấn trở về.
Một miếng sườn kho tàu bóng mỡ đưa đến bên miệng cô.
"A Ngọc, em tự ăn được mà." Mặt Kỷ Uyển Khanh lộ vẻ khó xử. Chung Ngọc ừm một tiếng, vẫn cố chấp như cũ.
Kỷ Uyển Khanh hết cách, đành thỏa hiệp cắn vào, có chút không tự nhiên sờ má. Tai cũng nóng rực lên. Dù gì trừ lúc nhỏ ở với ba mẹ ra, chưa từng có ai đút cô ăn cơm.
Chung Ngọc hài lòng, hôn lên má người phụ nữ để thưởng.
Một miếng cơm, một nụ hôn, một đôi tình nhân.
Ăn được hơn nửa bát, động tác đút ăn của người đàn ông vẫn chưa dừng lại. Kỷ Uyển Khanh sợ quá no, vội vàng bảo đủ rồi, kêu bản thân anh cũng mau ăn đi, cơm canh nguội rồi sẽ mất ngon.
Chung Ngọc gật đầu, trước tiên ăn hết nửa bát cơm còn lại của Kỷ Uyển Khanh, sau đó mới ăn bát của mình, giải quyết sạch sẽ mọi thứ. Ăn xong đương nhiên là anh rửa chén. Khi ra khỏi nhà bếp trong tay còn cầm một con dao gọt hoa quả, chuẩn bị gọt táo.
"A Ngọc, không thể cầm dao như vậy, rất nguy hiểm." Kỷ Uyển Khanh chỉ bị thương một ngón tay mà đã trở thành một người bệnh cấp mười nhắc nhở anh.
Chung Ngọc ngừng lại, dao gọt trái cây ở đầu ngón tay nhanh chóng bay thành một vòng, đổi thành tư thế cầm đúng rồi tiếp tục. Mặc dù như vậy, vỏ táo vẫn không hề bị đứt, có thể thấy kỹ thuật dùng dao rất thành thạo.
Nhất thời không biết cầm dao ngược nguy hiểm hay xoay dao nguy hiểm, người phụ nữ bất lực.
Gọt xong hai quả táo, thịt táo được cắt thành miếng nhỏ xếp vào đĩa. Kỷ Uyển Khanh, Chung Ngọc và Thỏ Con mỗi người một miếng táo gặm rộp rộp.