"Cười vui thế." Do tăng ca làm bọng mắt đen thui, nhìn thấy người bên cạnh mình tâm tình vui vẻ, Cố Ý không nhịn được trêu chọc, "Yêu đương ngọt ngào với bạn trai à?"
"Đúng vậy." Kỷ Uyển Khanh gõ phím Enter cuối cùng, thoải mái thừa nhận.
"…"
Hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ trả lời như vậy, Cố Ý ngây người. "Sao nào, lạ lắm à?"
"Rất kỳ lạ, không phải yêu đương ngọt ngào kỳ lạ, mà là cậu thừa nhận quá thẳng thắn, rất kỳ lạ."
Cố Ý nghiêng đầu liếc cô, "Cậu thay đổi rồi."
Nói thật Kỷ Uyển Khanh cũng thấy có chỗ méo mó, cô trả lời, "Vậy sự thay đổi của mình là chuyện xấu sao?"
"Tất nhiên không phải." Cố Ý cười, tinh quái nháy mắt, "Chỉ là càng lúc càng tò mò vị kia nhà cậu là người thế nào thôi."
"Muốn gặp không, anh ấy đến đây đón mình tan ca."
"Đương nhiên."
Cố Ý nhanh chóng đồng ý, cô ấy ngược lại muốn chiêm ngưỡng xem ai mà có bản lĩnh đến độ có thể lôi cô bạn thân vẫn luôn nhát gan ra khỏi cái hang thỏ lâu ngày.
Chốc lát sau, dưới lầu công ty, Cố Ý nhìn thấy một con chó to đang ngồi xổm, bên cạnh là một anh đẹp trai cực ngầu với dáng đứng thẳng tắp. Cái dáng vẻ người sống chớ lại gần này là sao đây.
"Chung Ngọc, bạn trai mình." Kỷ Uyển Khanh chủ động bước tới ôm cánh tay Chung Ngọc, trước khi anh nhích đầu lại gần, cô nhanh tay nhanh mắt chặn miệng anh lại, "Không được."
"." Vẻ mặt Chung Ngọc vừa lạnh lùng vừa bối rối, lặng lẽ hôn lên lòng bàn tay cô.
"..." Sau đó đến phiên Kỷ Uyển Khanh lạnh lùng bối rối.
Cô không biết rằng từ "bạn trai" đối với Chung
Ngọc giống như một tín hiệu mệnh lệnh, phát ra chứng tỏ là muốn hôn môi.
Cố Ý suýt chút bị làm cho mù mắt. Trước khi bản thân cũng biến thành một cô nàng mặt lạnh túng quẫn như vậy, liền lên tiếng: "Có thể dừng được chưa?"
"Được được được." Kỷ Uyển Khanh nhẹ nhàng cụng đầu vào ngực Chung Ngọc, ý bảo anh bớt khoe khoang đi.
Chung Ngọc ừm một tiếng, xem như đồng ý.
Thấy đôi nam nữ quấn quýt nhau chịu tách ra, Cố Ý mới bắt đầu nhàn nhã quan sát anh. Cô ấy vừa nhìn vừa lắc đầu hoặc gật đầu.
Bạn thân xem như một nửa mẹ vợ, được anh bạn thần bí trong điện thoại dạy dỗ như vậy, Chung Ngọc đã biết, thế nên vô thức trở nên hồi hộp. Tay anh bất giác quấn dây cổ chó thành vòng thật chặt.
Thỏ Con tự dưng bị thít cổ nâng chân trước lên, vội vàng kéo kéo chị chủ. Kỷ Uyển Khanh sờ Thỏ Con, vỗ vỗ lên mu bàn tay Chung Ngọc. An ủi qua lại xong, cô bất đắc dĩ nói, "Cố mama à, nhìn xong chưa, vừa lòng chưa?"
"Vừa lòng, rất vừa lòng." Cố Ý vỗ tay, cười tủm tỉm nói.
Nếu không phải lát nữa cô ấy còn có việc, khẳng định sẽ ăn vạ Kỷ Uyển Khanh mà vặn hỏi cho rõ ràng là đi đâu bắt được em trai non choẹt thế này.
Hẹn có dịp sẽ cùng ăn cơm xong, Cố Ý vẫy tay rồi đi trước. Kỷ Uyển Khanh nắm tay Chung Ngọc,
Chung Ngọc dắt Thỏ Con. Một nhà ba người dưới ánh nắng chiều chậm rãi ngồi tàu điện ngầm về nhà.
"Thỏ Con có thể đi tàu điện ngầm à?" Đến chốt kiểm tra an toàn, Kỷ Uyển Khanh hỏi.
Chung Ngọc gật đầu, rút từ trong túi áo ra đủ loại giấy chứng nhận, từng cuốn từng cuốn đưa cho nhân viên bảo an.
Nhân viên bảo an ngược lại đã quen mặt anh từ lâu, phất phất tay cho qua. Kỷ Uyển Khanh liếc mắt, trong đó có một cuốn là giấy chứng nhận tư cách của chó dẫn đường.
"Công việc part-time." Chung Ngọc giải thích.