Cốc Hoắc giống như bị quái vật chạm phải, điên cuồng hất tay, không ngờ Tề Phong nhìn ẻo lả quyến rũ người khác thế kia mà lại khỏe như vậy, cậu hất mãi không ra.
Tề Phong kéo cậu vào chân cầu thang, Cốc Hoắc vẫn đẩy hắn ra, chửi rủa: “Đệch! Kéo cái thằng ông mày ý mà kéo! Cút ra!”
Tề Phong cuối cùng cũng kéo Cốc Hoắc về phía mình, mỉm cười: “Ông em chính là ông anh, anh chửi ai đấy?”
Vì chửi bậy mà vô tình tổn thương người thân khiến Cốc Hoắc cảm thấy xấu hổ. Đây là điểm tồi tệ nhất của Tề Phong, cậu muốn tùy tiện mắng chửi vài câu thôi thì đến cuối cùng đều tự mắng mình.
Cậu thật sự mệt mỏi, cũng không muốn dây dưa với Tề Phong, cậu dời mắt đi, trầm giọng nói: “Buông tao ra thằng ngu này, mày đi đường của mày, sau này bớt...”
Miệng Cốc Hoắc bị Tề Phong véo như mỏ vịt, ngón tay lạnh buốt của hắn khiến cậu run lên.
Tề Phong nhìn cậu chằm chằm, Cốc Hoắc cảm thấy hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Tề Phong luôn kìm nén, ẩn trong lớp vỏ xa lạ, không cho Cốc Hoắc nhìn thấy nội tâm của hắn.
Cốc Hoắc trước đây có lẽ còn muốn làm thân với “đứa em họ người máy thiên tài” này, nhưng sau khi Tề Phong làm những chuyện kia, Cốc Hoắc rất bẽ mặt, hận một nỗi không thể đoạn tuyệt quan hệ với Tề Phong.
Cốc Hoắc thoát khỏi tay Tề Phong, nắm lấy cổ áo hắn, lúc này cuối cùng Tề Phong cũng bình tĩnh lại, để mặc Cốc Hoắc muốn làm gì thì làm.
Cốc Hoắc không chịu nổi dáng vẻ xem thường mình này của Tề Phong, cậu nghiến răng nghiến lợi: “Mày ngứa đòn như vậy sao?”
Tề Phong nhếch khóe môi: “Anh đánh đi, không còn sức lực sao?”
Cốc Hoắc đột nhiên áp sát vào Tề Phong, đầu đối đầu, mũi đối mũi, Cốc Hoắc cảm nhận được hơi thở rối loạn của Tề Phong, nhưng cậu không quá để ý.
Cậu nghiêm túc nhìn Tề Phong, cậu chưa bao giờ nhìn Tề Phong ở khoảng cách này, Cốc Hoắc phát hiện đồng tử của Tề Phong không chỉ đậm hơn người khác mà còn to hơn người ta, nhìn cái gì cũng rất thâm trầm: “Tề Phong, mày cứ tiếp tục trêu ngươi tao đi, chưa đến hai năm nữa là hết cấp ba, mày đi đâu thì nói trước để tao chọn nơi cách xa mày nhất. Mày giỏi, mày tài, tao không đấu lại được, tao trốn, mày hài lòng chưa?”
Cốc Hoắc cảm thấy trên khuôn mặt tinh xảo của Tề Phong xuất hiện vết nứt, biểu cảm của hắn thậm chí còn có chút hung dữ cố chấp. Cốc Hoắc không hiểu Tề Phong đã uống nhầm thuốc gì, nhưng cậu bị hắn nắm lấy vai ép phải lùi lại, giữa chừng chẳng may giẫm phải chiếc gậy không biết bị ai vứt ở đó khiến cả hai ngã xuống đất.
Cốc Hoắc nằm bên dưới, não cảm giác như bị văng ra, lưng đau như sắp gãy, Tề Phong nghe thấy tiếng kêu của cậu liền vội vã đứng dậy đỡ gáy: “Có sao không?”
Cốc Hoắc mở mắt ra, Tề Phong giật mình trước sự tức giận trong mắt cậu. Cốc Hoắc nhân cơ hội này túm lấy Tề Phong, đè hắn xuống dưới, rồi đặt mông ngồi lên. Tề Phong đặc biệt kháng cự tư thế này, không giống những lần trước Cốc Hoắc đánh hắn, lần này hắn kích động giãy giụa. Hắn càng giãy giụa Cốc Hoắc càng muốn đè xuống, để hắn nếm trải cảm giác bị sỉ nhục, cậu vung nắm đấm đánh tới nhưng đều trượt.
Cốc Hoắc đỏ mắt, dồn lực, lần này nhắm chuẩn vào khuôn mặt của Tề Phong, nhưng đến giữa chừng đột nhiên đông cứng.
Cốc Hoắc kinh hãi nhìn Tề Phong.
Tề Phong không giãy giụa nữa, đôi môi mím chặt run lên, hắn mệt mỏi mở mắt ra nhìn lấy Cốc Hoắc, trong đôi mắt ấy chứa đầy tình cảm mãnh liệt, nóng bỏng như thiêu đốt, hoàn toàn khác với tính cách bình thường của Tề Phong.
Họ im lặng rất lâu, Tề Phong cuối cùng mở miệng, hắn cố giả vờ bình tĩnh nhưng âm cuối lại run lên: “Chính là cái anh nghĩ.”
Cốc Hoắc nuốt nước bọt kinh hãi, Tề Phong lộ ra vẻ ghê tởm tự ti, nhấn mạnh câu kia: “Chính là cái anh nghĩ!”
Cái nào cơ?
Tề Phong đã cứng rồi.
Đây là chuyện kỳ lạ nhất mà Cốc Hoắc gặp phải trong suốt 17 năm qua, nó còn kỳ lạ gấp chục lần so với việc cậu nhìn thấy bố mẹ mình làʍ t̠ìиɦ. Cây gậy lớn bỏng mông bên dưới không phải ảo giác, giờ cậu còn không dám cử động, ngoài việc thầm khen thằng em họ đến cả tờ rym cũng to hơn mình ra thì cậu không nghĩ được gì khác...
Sao Tề Phong lại cứng? Hắn cứng vì ai?
Còn cái gì mà “chính là cái anh nghĩ”, tao nghĩ cái gì?? Tề Phong muốn cậu nghĩ cái gì??
Cốc Hoắc nghĩ thế nào liền nói ra thế đó.
“Mày muốn tao nghĩ cái gì?!”
Cậu túm lấy cổ áo Tề Phong, giống như con báo giận dữ, nếu giờ hắn không cho cậu lý do chính đáng, cậu sẽ cắn đứt cổ họng hắn.
Du͙© vọиɠ trong mắt Tề Phong không thể che giấu được, hơi thở đồi trụy như ma quỷ quấn lấy Cốc Hoắc, Tề Phong không trả lời gì cả, hắn dùng ác niệm hơn mười năm nhìn đi nhìn lại khuôn mặt cậu. Hàng mi dài rung động, ánh mắt hắn như thuốc độc, ăn mòn từng tấc, từng lớp của Cốc Hoắc.
Sao lại có một người như vậy tồn tại? Tất cả cảm xúc thuộc về con người của Tề Phong đều bị Cốc Hoắc hút đi, hắn không hề có hứng thú với người khác, máu của hắn cũng chảy trong người Cốc Hoắc, muốn Cốc Hoắc hòa thành một với mình, muốn vấy bẩn cậu, muốn cậu sống không thể thiếu mình.
Tề Phong luôn che giấu rất tốt, nhưng hôm nay lại bị Cốc Hoắc xé rách, Cốc Hoắc nhìn thấy sự biếи ŧɦái của hắn rồi, vốn Cốc Hoắc đã ghét hắn, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện dựa vào chút tình cảm này của Cốc Hoắc để tồn tại, cho dù đó là những tình cảm tiêu cực đi nữa.
Giờ Cốc Hoắc muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi con quái vật là hắn.
Tề Phong có ý nghĩ muốn phá hủy, hắn không giấu nữa, hắn ấn đầu Cốc Hoắc xuống hôn lấy, đầu lưỡi nhân cơ hội cậu há miệng mà luồn vào trong.
Tề Phong nhớ đến cuối tuần Cốc Hoắc chơi game ngủ gật, dì sẽ nhiệt tình bảo hắn dạy học cho Cốc Hoắc, hắn có lý do để vào phòng Cốc Hoắc, còn Cốc Hoắc ngủ bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn buông xuống mọi phòng bị cùng ghét bỏ, chỉ lộ ra nét dịu dàng.
Tề Phong chính lúc đó đã lén lút hôn cậu, một cái rồi một cái, thế nào cũng không đủ, hôn khắp mặt, rồi đến yết hầu thì dừng lại. Tề Phong si mê cơ thể của Cốc Hoắc, người này không biết được sức hấp dẫn của cậu đối với hắn, nhưng Tề Phong biết mọi đặc điểm khác biệt với những cậu con trai khác của Cốc Hoắc. Hắn biết eo Cốc Hoắc rất thon, hắn biết mông Cốc Hoắc to hơn người khác, hắn biết Cốc Hoắc không có cơ bắp săn chắc, làn da mềm mại, ôm vào còn dễ chịu hơn con gái.
Mặt Cốc Hoắc là kiểu hắn thích, sạch sẽ, ngây thơ, đơn giản, không hề chỉnh sửa.
Cũng có thể do hắn nhầm lẫn nguyên nhân kết quả, không phải mặt của Cốc Hoắc khiến hắn thích, mà bởi vì là Cốc Hoắc, nên hắn mới thích khuôn mặt này.
Cốc Hoắc vẫn còn kinh hãi đã bị Tề Phong kéo lấy, hút hết nước bọt trong miệng, Tề Phong cuối cùng đã nếm được mùi vị của Cốc Hoắc, suýt nữa hắn đã móc tim mình giao cho Cốc Hoắc xem như thù lao. Cốc Hoắc cuối cùng cũng phản ứng lại, cậu điên cuồng vùng vẫy, còn cố ý cắn vào lưỡi Tề Phong, nhưng Tề Phong không hề biết đau, hắn nuốt hết sạch máu, mùi tanh tiến vào dạ dày, tất cả đều là máu của Tề Phong.