Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá

Chương 22: Bênh Vực

Từ trước khi bị mẹ ruột nhìn chằm chằm, vừa tan học Tiểu Lĩnh đã như mãnh hổ xuống núi, khỏe mạnh kháu khỉnh khỏi phải nói có tinh thần bao nhiêu, nhưng lúc này cậu bé lại rụt cổ không có một chút tinh thần nào cả: “Cái đó có thể trách con được sao? Con cũng không muốn, nhưng vừa lên lớp là con đã mệt chỉ muốn ngủ, đặc biệt là tiết ngữ văn.”

Một chữ cậu bé cũng không nghe lọt tai nổi, vừa vào lớp đã không tự chủ được mà mệt rã rời hoặc là hồn lạc vào cõi thần tiên.

Lâm Tô Diệp kêu Đại Quân đọc thuộc.

Hai tay của Đại Quân nhét vào túi quần: “Vậy mẹ học theo con, cho con mấy xu?”

Lâm Tô Diệp: “…”

Đứa trẻ này nhìn thì nhã nhặn hiểu chuyện nhưng thật ra cũng rất nghịch, tham tài, keo kiệt! Còn giở cả chiêu này với mẹ ruột nữa.

“Đều là người một nhà, nói tiền với không tiền cái gì? Hai đứa các con có thể lớn được như vậy trong nhà tốn bao nhiêu tiền hả?”

Tiểu Lĩnh hiếm khi thấy Đại Quân bị dạy dỗ, vui khi thấy người gặp họa: “Đúng đó, quần áo giày dép anh đi, cơm anh ăn, mỗi một cọng tóc, một miếng thịt trên người anh đều là tiền trong nhà nuôi lớn đấy nhé.”

Đại Quân lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu bé: “Một đồng.”

Tiểu Lĩnh lập tức như bánh xe đạp hở van, ỉu xìu hẳn xuống.

Lâm Tô Diệp: “Một đồng gì?”

Tiểu Lĩnh vội vàng nói không có gì.

Đại Quân thì lại bắt đầu đọc thuộc lòng bảng chữ cái phiên âm.

Lâm Tô Diệp vội tập trung im lặng nghe chỉ sợ bỏ sót gì đó, sau khi nghe xong, cô bối rối hỏi: “An gì đó là gì? Sao không có?”

Tiểu Lĩnh lập tức học theo bộ dáng của Đại Quân, chậm rãi nói: “Đó là cái giá khác.”

Mông còn đau đây!

Lâm Tô Diệp: “Buổi trưa hai đứa các con đừng ăn cơm, sau này cũng đừng ăn trứng gà nữa.”

Đại Quân liếc mắt nhìn Tiểu Lĩnh: “Đó là bảng phụ âm và bảng nguyên âm.”

Tiểu Lĩnh nhìn bọn họ với vẻ mặt hoang mang, bọn họ đang nói gì thế? Sao mình nghe không hiểu?

Lâm Tô Diệp nhìn thấy cậu bé là tức: “Sau này cùng mẹ làm bài tập về nhà!”

Đến nhà họ Tiết, bà Tiết đã nấu cơm xong cũng đã đưa cơm cho cô út ở ruộng, tuy rằng bà ta dỗi con dâu nhưng lại không thể mặc kệ dược, dù sao cháu trai cũng phải ăn cơm, cô út còn phải ra đồng.

Khi ăn cơm, Tiểu Lĩnh không nhịn được mà nhắc đến chuyện không nên nhắc tới: “Mẹ, con muốn thôi học.”

Đại Quân nhìn cậu bé với ánh mắt khϊếp sợ giống như khi còn nhỏ bị Tiểu Lĩnh giành thức ăn trong tay, kế hoạch đã hẹn trước lúc này chưa đến nửa ngày đã đầu hàng rồi?

Thật thiếu đòn!

Lâm Tô Diệp: “Không được.”

Tiểu Lĩnh: “Con thà đi cắt cỏ kiếm công điểm còn hơn.”

Lâm Tô Diệp: “Con chắc chứ?”

Tiểu Lĩnh: “Vâng.”

Lâm Tô Diệp: “Nếu đã như vậy, sau này tiền mừng tuổi, tiền tiêu vặt, trứng gà, quần áo mới, kẹo, điểm tâm của con đều không có. Mỗi ngày theo cô út sáng ra đồng tối về nhà, kiếm công điểm tự mình ăn cơm, kiếm không được thì nhịn đói.” Cô liếc mắt nhìn Tiểu Lĩnh với vẻ khinh thường: “Ở tuổi này của con, một ngày cùng lắm được một, hai công điểm.”

Tiểu Lĩnh không phục: “Mẹ với bà cũng không đi làm kiếm công điểm, không phải cũng ăn cơm sao?”

Bà Tiết: “Đúng đó, đừng nghe mẹ cháu nói, cha cháu…”

Lâm Tô Diệp quát: “Mẹ đừng có ngắt lời.”

Bà Tiết sợ rúm ró, con dâu càng ngày càng như hổ cái, bỏ đi, không đánh con là được, nói gì thì chính là cái đấy.

Lâm Tô Diệp nói với Tiểu Lĩnh: “Mẹ và bà nội con không ra đồng làm việc là vì có cha con nuôi. Mẹ là vợ của cha con, bà ngoại là mẹ của cha con, đàn ông nuôi mẹ và vợ là chuyện quá bình thường. Mẹ hỏi con, con lấy gì nuôi mẹ con và vợ tương lai đây?”

Tiểu Lĩnh sợ chết mất thôi, bản thân mình còn chưa nuôi nổi lại còn phải nuôi vợ nữa? Cần vợ có ích gì? Tuyệt đối không cần!

Cậu bé lập tức cúi đầu ảo não.

Bây giờ bà Tiết chỉ cần cháu trai không bị đánh là được, còn giúp khuyên: “Tiểu Lĩnh, cháu nghe lời, chăm chỉ đi học đi.”

Tiểu Lĩnh nói với giọng ồm ồm: “Nhưng cháu không thích đi học, cháu học không nổi.”

Bà Tiết: “Không sao, không học được cũng không sao, học hai năm rồi về.”

Lâm Tô Diệp: “Không được, đi học phải học tốt!”

Bà Tiết lại mặc kệ: “Con người ta đi học cũng không như thế.”

Lâm Tô Diệp không muốn để bà ta sau này cứ oán trách mãi, mới hung dữ bảo: “Người ta là người ta, nhà mình là nhà mình, quy tắc của nhà này là học không thể trốn học, đi học cũng phải học tốt.”

Bà Tiết: “Đi học giỏi hay kém cũng không phải mình muốn là được, nếu muốn học giỏi là có thể học giỏi, vậy đều là đại học hỏi nhà…”

“Mẹ đừng nói lời vô ích, ngay cả nghiêm túc nghe giảng nó còn không làm được mà nói học không tốt? Nếu như nghiêm túc học cũng học không tốt được, vậy không có người nào trách nó, nếu như không nghiêm túc làm sao không trách nó đây?” Lâm Tô Diệp quyết tâm muốn hai đứa con trai học hành tử tế, ít nhất ở trường tiểu học phải học chăm chỉ.