Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá

Chương 21: Xấu Hổ Không

Lâm Tô Diệp gọi cậu bé tới trước mặt, hỏi lên lớp nghe được gì rồi. Điều này làm khó Tiểu Lĩnh, cô Hồ giảng ong ong gì đó, cậu bé cũng không biết!

Lâm Tô Diệp lạnh mặt: “Hóa ra con đi học chưa bao giờ từng nghe giảng sao?”

Tiểu Lĩnh: “Không chỉ có con thôi đâu, mẹ hỏi các bạn đi.”

Mấy đứa trẻ vây xem náo nhiệt cũng ngậm ngón tay cười hì hì: “Đúng đấy ạ, bọn cháu cũng không biết,” “cô Hồ giảng bài không thú vị.”

Lâm Tô Diệp nghiêm mặt: “Nói vớ vẩn, dì nghe cô rất biết giảng, Toa Toa còn biết.”

Cô kêu Toa Toa nói cho mọi người một lần.

Cái miệng nhỏ hồng hào của cô bé mấp máy, bắt đầu đọc thuộc lòng abcd, mấy đứa trẻ há miệng thành hình tròn: “Oa, em gái của Tiết Bàng Bạc thật lợi hại!”

Lâm Tô Diệp: “Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi còn không bằng, xấu hổ không?”

Mặt của Tiểu Lĩnh lập tức đỏ bừng.

Chuông lên lớp vừa vang, cậu bé đã lén gọi Đại Quân: “Anh.”

Đại Quân biết cậu bé lại năn nỉ, mím môi: “Ừm.”

Tiểu Lĩnh: “Anh nghĩ chiêu nào đuổi mẹ chúng mình đi đi.”

Mẹ ruột ở sau lưng nhìn chằm chằm, Tiểu Lĩnh thực sự không thể chịu đựng được, đi học càng ngày càng không thú vị.

Đại Quân: “Khó.”

Tiểu Lĩnh: “Năm hào nhé!”

Đại Quân: “Thật sự khó.”

Tiểu Lĩnh: “Một đồng!”

Đại Quân: “Không phải anh…”

Tiểu Lĩnh: “Anh cũng không được?”

Đại Quân: “Em phải nghe lời.”

Tiểu Lĩnh: “Em gọi anh là cha luôn.”

Đại Quân: “…”

Không dám nhận.

Hai bé trai đã mở một cuộc thảo luận bí mật vào giờ lên lớp, phương thức đa dạng không bị hạn chế, nhân lúc giáo viên kêu đọc sách tụi nhỏ sẽ nhỏ giọng thì thầm, còn khi mọi người yên tĩnh thì viết giấy, cuối cùng Đại Quân đưa ra một kết luận, đây là một trận đánh lâu dài!

Tiểu Lĩnh lập tức uể oải!

Giờ nghỉ giải lao giữa tiết, Tiểu Lĩnh cố tình lớn tiếng nói đi nhà xí tránh cho lại bị Lâm Tô Diệp gọi ra phía sau hỏi tình hình học tập.

Cậu bé kéo Đại Quân trốn ở một góc hẻo lánh thì thầm.

Tiểu Lĩnh: “Nếu còn thế này nữa em phải thôi học mất.”

Không thể trốn tiết vậy thì thôi học, thà rằng đi cắt cỏ bốc gạch kiếm công điểm còn hơn!

Đại Quân: “Nhẫn nại, lơ là.”

Tiểu Lĩnh: “Anh, anh chửi người!”

Đại Quân đảo trắng mắt: “Em lên lớp phải nghiêm túc nghe giảng…”

“Anh biết em không nghe vào rồi mà!”

“Em phải khiến mẹ cho rằng em nghe vào.”

Tiểu Lĩnh: “Kêu em giả bộ à.”

Đại Quân gật đầu, chỉ cần mẹ cảm thấy bọn trẻ không trốn học, ngoan ngoãn nghe giảng hiển nhiên sẽ bớt cả ngày nhìn chằm chằm.

Nói nhiều lời như vậy, Đại Quân cảm thấy vô cùng mỏi mồm, không muốn mở miệng nữa.

Cậu bé phân tích động cơ của Lâm Tô Diệp, trước đây mẹ chưa bao giờ từng quan tâm việc cậu bé trốn học hay thành tích, đột nhiên hai ngày này lại hăng hái tám phần là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì đó.

Hoặc là có ai đã nói gì với mẹ, khiến mẹ cảm thấy con mình học hành không tốt mà mất mặt, hoặc là mẹ đã gọi điện cho cha, cha nói gì đó, kêu mẹ nhất định phải quản việc học của các con.

Người trong thôn đều không coi trọng việc học hành của bọn trẻ, chỉ cần không gây rối vậy trốn học cũng không ai quản, thanh niên trí thức đều là người có học từ thành phố về đây, càng không có người nào chê cười con cô đi học không giỏi, cách giải thích duy nhất chính là bên chỗ cha.

Chắc chắn là cha đã cho mẹ chỉ thị, tám phần là cấp trên yêu cầu trẻ con học hành.

Nếu như vậy… Đại Quân thầm nghĩ có phải có thể vớt được một chút lợi ích từ đây không?

Tiểu Lĩnh có được sự chỉ điểm của Đại Quân, muốn đuổi mẹ ruột đi cậu bé phải bày ra bộ dáng nghiêm túc, cậu bé phải cố hết sức thôi.

Đáng tiếc kế hoạch không thay đổi nhanh như vậy, một tiết học cậu bé đã không thể kiên trì nổi, nguyên hình bại lộ, thật sự không thể ngồi yên.

Cứ hễ kêu cậu bé ngồi yên quá năm phút là sẽ cảm thấy mình bị thứ gì đó trói tay trói chân vô cùng khó chịu, nhất định phải nhúc nhích.

Cậu bé cố gắng nghe xem giáo viên giảng gì, nhưng lỗ tai như đóng kén hiển nhiên không nghe được gì cả, chỉ cần nói đến học hành là đầu óc cậu bé giống như bị cái gì đó quấn kín, nhất định phải nghĩ đến cái gì vui mới sống lại được.

Thật sự khó quá!

Buổi trưa tan học, bọn trẻ không mang theo cơm, Lâm Tô Diệp cõng con gái cùng hai con trai cùng nhau đi về nhà.

Trên đường cô kêu Tiểu Lĩnh đọc thuộc bảng chữ cái phiên âm, cô cũng tranh thủ học.

Mới nửa ngày cô cũng không nhớ hết được, luôn quên và bỏ sót.

Kết quả mới đầu giọng của Tiểu Lĩnh vang vọng hữu lực, sau đó càng ngày càng yếu, hoàn toàn không thuộc hết được!

Lâm Tô Diệp: “… Chậc chậc, năm ngoái nửa năm trời con học cái gì vậy? Em gái con học một ngày còn nhiều hơn con.”