Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá

Chương 18: Đến Trường

Sáng ngày hôm sau Lâm Tô Diệp dậy nấu cơm thuận tiện làm thức ăn cho heo, bà Tiết thức dậy sớm lại vì Lâm Tô Diệp không nể mặt mình đánh con trai, cho nên cáu kỉnh không chịu rời giường.

Cô út dậy trước đi gánh hai gánh nước, đợi Lâm Tô Diệp làm xong một nồi cám heo khác thì cô ấy lại cho heo ăn, sau đó thu dọn chuồng heo một chút, xúc hai sọt đất đổ vào trong chuồng ủ phân heo.

Lúc này, trong nhà nuôi heo có thể kiếm được công điểm cho đội sản xuất, phân heo giao cho đội sản xuất cũng kiếm được công điểm.

Bà Tiết nghe động tĩnh của Lâm Tô Diệp và cô út mấy lần muốn dậy lại nhịn, bà ta không thể để con dâu đạt được mục đích, nếu như cả ngày đánh cháu trai của bà ta thì phải làm sao?

Hừ, phải cho cô ta biết mặt một chút, không có mình giúp xem cô ta còn chơi được thế nào!

Lâm Tô Diệp cũng mặc kệ bà ta, chỉ hô một tiếng ăn sáng.

Tiểu Lĩnh cố tình nói mông mình đau không dám ngồi chỉ có thể đứng ăn, cậu bé nghĩ Lâm Tô Diệp sẽ khai ân cho cậu bé ở nhà nghỉ hai ngày, Đại Quân cảm thấy cậu bé đang nằm mơ, không nhìn rõ tình thế.

Bà Tiết ở trên giường đất đau lòng không thôi, nôn nóng thay cháu trai: “Đã như thế rồi, không được ở nhà nghỉ hai ngày sao?”

Lâm Tô Diệp: “Có công lao gì mà nghỉ hai ngày?”

Nếu như cô không thể hạ quyết tâm, sau này hai đứa con trai sẽ phát triển lệch lạc thì sao?

Nếu như cô không nhìn chằm chằm vào hai đứa nó, một đứa thông minh một đứa ầm ĩ lại giao du với đám côn đồ thì phải làm sao hả?

Lâm Tô Diệp nhìn Đại Quân ăn cơm chậm chạp, giục cậu bé: “Ăn nhanh chút đi, không được đến muộn.”

Đại Quân nhét một cái bánh bao vào trong miệng, đeo cặp sách lên.

Tiểu Lĩnh: “Không mang cơm theo sao?”

Đại Quân: … Còn mang cái gì nữa? Trước đây mang cơm theo là vì buổi trưa không về nhà ra ngoài đi chơi, lúc này mẹ ruột cũng đi giám sát cả rồi, mang cơm theo có ý nghĩa gì nữa?

Bản thân Lâm Tô Diệp nhanh chóng uống một bát cháo khoai lang, lúc này Toa Toa đã dậy, không kịp cho cô bé ăn nên pha một bình sữa bột kêu tự cô bé ôm uống ừng ực.

Bé gái nhỏ ở thành phố đều có lượng sữa bò và sữa bột được cung cấp nhất định, còn ở quê thì không, Tiết Minh Dực là sĩ quan mới có đãi ngộ này, định kỳ sẽ mua sữa bột cho con gái. Sữa bột rất đắt, Lâm Tô Diệp cũng không nỡ ngày nào cũng pha cho con uống, nên cách hai ba ngày mới uống một lần.

Buổi sáng cô chỉ uống một chén cháo khoai lang không no được, chưa đến mười giờ bụng đã kêu nên mang theo một bánh ngô lương thực phụ hấp ăn lấp bụng, lương thực tinh trong nhà cô và bà Tiết đều tiết kiệm cho cô út và các con ăn. Lâm Tô Diệp lại dùng khăn tay bọc mấy miếng cơm cháy mang theo cho Toa Toa gặm nướu, vừa đỡ buồn vừa no bụng.

Cô thu dọn chỉn chu cho con gái rồi cõng cô bé cùng đi ra ngoài.

Bà Tiết nhìn thấy bọn họ đi rồi, lập tức nhảy xuống đất đi ra ngoài nhìn, bà ta muốn hét lên kêu Lâm Tô Diệp thả lũ trẻ ở nhà, nhưng nghĩ đến vẻ hung dữ của cô khi đánh con là bà ta lại tức tối: “Hừ, cho cô thử vài ngày là biết mệt ngay thôi.”

Lúc này, chị em dâu của bà ta tới mượn thuốc nhuộm màu đỏ về nhuộm đít gà, hỏi bà ta: “Mới sáng sớm vợ Minh Dực võng con gái đi đâu thế?”

Bà Tiết: “Đi học cùng hai đứa con trai.”

Chị em dâu ôi chao một tiếng: “Sao lại nói thế? Từng đây tuổi vẫn còn đi học cùng sao?”

Bà Tiết: “Thì làm sao? Không phải chủ tịch đã nói sống đến già thì học đến già sao, chồng nó là đoàn trưởng, nó là một đứa trơ mắt kéo chân lung tung sao?”

Chị em dâu cười một cách hơi quái dị: “Hôm qua ồn ào đến gà bay chó sủa, ở phía sau còn nghe thấy đấy, vì con trốn học chứ gì? Vợ Minh Dực cũng làm quá rồi.”

Bà Tiết không vui: “Cái này có nhằm nhò gì đâu, con thôi, không đánh không thành tài, trốn học thì phải đánh, đừng thấy vợ Minh Dực không thể ra ruộng nhưng dạy con vẫn rất biết đấy nhé.”

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại nhỏ máu.

Chị em dâu nhìn bộ dáng không nói lời trong lòng đó của bà ta, hẹn bà ta sau bữa cơm cùng nhau đi khâu đế giày rồi đi trước.

Bà Tiết nhìn bóng lưng của bà ta mà thở dài, nói sao nhỉ, cô nói nhìn chằm chằm các con, người ta lại cho rằng cô ta làm trò!

Lâm Tô Diệp cõng con gái đi tới trường học, khi mệt lại thả xuống dẫn đi một lúc.

Đến trường, cô đi tìm chú hiệu trưởng trước nói rõ tình hình của mình.