Tiểu Lĩnh bị Lâm Tô Diệp nhìn mà rùng mình, trước đó cái mông bị đánh đến đau rát bây giờ vẫn đau âm ỉ, sau khi thoa thuốc mỡ thì vừa mát vừa đau.
Lâm Tô Diệp: “Không chỉ không thể trốn học mà sau này lên lớp cũng phải nghiêm túc nghe giảng, không được lơ là.”
Đại Quân không nói gì, dù sao cậu bé không nghe giảng cũng biết.
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, mẹ không biết giáo viên của bọn con đâu, giảng bài cứ như hòa thượng tụng kinh ấy, ai nghe mà chẳng buồn ngủ, thật đó, nghiêm túc nghe giảng rất khó!”
Lâm Tô Diệp vớ cái chổi trên kháng: “Con còn vu vạ cho giáo viên nữa à!”
Bà Tiết vội vàng dùng thân chắn cho cháu trai: “Tôi nói này, cô cũng nổi lòng từ bi tí đi, cái mạng nhỏ của ba bà cháu tôi đều nằm gọn trong tay cô rồi, vợ địa chủ ở xã hội cũ cũng không phải ngày nào cũng đánh con như cô.”
Lâm Tô Diệp: “Bình thường mẹ bảo vệ cháu thì con không quan tâm, nhưng bọn trẻ phạm lỗi thì phải quản, nếu như mẹ không quản thì mẹ và bọn nó cùng sai.”
Bà Tiết: “Được được được, đều là lỗi của tôi, tôi chiều hư tụi nó, nhưng Minh Dực vẫn rất ngoan đấy thôi.”
Lâm Tô Diệp chậc một tiếng: “Anh ấy là do bà nội chăm lớn.”
Bà Tiết: “Bà nội nó chăm trẻ tốt hơn tôi sao? Cô nhìn chăm con út đi!”
Lần cố tình gây sự này đúng toàn là chuyện râu ria cũ kỹ, chỉ biết nhắc đến chuyện cũ.
Trước đây Lâm Tô Diệp sẽ bị dẫn dắt theo nhưng bây giờ cũng không còn nữa, tất cả đều phải nhượng bộ vì thay đổi tương lai thê thảm đó, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là giám sát đám trẻ đi học.
Cô đáp một cách không nhanh không chậm: “Con quyết định rồi, ngày mai con sẽ đi học cùng lũ trẻ.”
“Cái gì?” Bà Tiết và Tiểu Lĩnh nhìn Lâm Tô Diệp với vẻ kinh ngạc.
Đại Quân xưa nay bình tĩnh cũng trừng to mắt, nhìn mẹ với vẻ không dám tin.
Lâm Tô Diệp gật đầu, đáp một cách chắc như đinh đóng cột: “Ngược lại mẹ muốn xem xem kiến thức học ở lớp một khó bao nhiêu mà khiến con cả ngày thi đứng bét!”
Cô út từ bên ngoài trở về nghe thấy Lâm Tô Diệp muốn đi học cùng cũng giơ hai tay đồng ý.
Bà Tiết thì lại không muốn cô đi: “Ở nhà nhiều việc như thế ai làm? Mình tôi làm không xong được!”
Bình thường hai người bọn họ không ra đồng làm việc cùng các xã viên nhưng việc trong nhà cũng không ít. Một ngày ba bữa, món chính, dưa muối đều phải tự mình làm, lương thực đều là dạng hạt, muốn có bột đều phải cho nghiền và xay cối, may vá, giặt giũ cũng phải có một người, còn có Toa Toa cũng cần người trông, ngoài ra trong nhà còn có ba con gà một con heo, một ngày ba bữa cần làm thức ăn cho heo ăn…
Việc nhiều làm không xuể!
Lâm Tô Diệp muốn đi học cùng cũng không phải nói đi là đi ngay được.
Khó khăn trùng trùng.
Tiểu Lĩnh lén cười.
Lâm Tô Diệp: “Sáng con dậy sớm nấu cơm, buổi trưa bà nội nấu, cơm tối con nấu sớm. Bà nội buổi sáng cho heo ăn, buổi trưa và tối con về cho ăn.”
Cô út: “Sáng và tối để con cho ăn cho, buổi trưa mẹ cho ăn là được rồi.”
Ngoại trừ ra ruộng thì cô ấy còn bớt thời gian rảnh đi gánh nước vào sáng và tối, dù sao Lâm Tô Diệp và bà Điêu cũng không gánh được, kêu hai người này gánh cũng chỉ tổ phí hơi, mà cô ấy gánh một gánh nước còn bước đi phăng phăng như bay.
Bà Điêu: “Thế còn Toa Toa thì sao? Tôi không trông được đâu đấy nhé.”
Bà ta không muốn cho Lâm Tô Diệp đi học cùng để làm khó hai đứa cháu trai.
Lâm Tô Diệp: “Con sẽ dẫn Toa Toa theo, không cần mẹ phí sức.”
Toa Toa ngoan ngoãn yên tĩnh, chỉ cần ở bên mẹ sẽ không khóc không nháo, không biết dễ chăm bao nhiêu.
Nghĩ đến đứa con gái nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy của mình ở trong mơ bị bà Tiết nuôi thành một đứa trẻ hư là Lâm Tô Diệp vẫn còn tức, chỉ mong sao được mang con gái theo bên người.
Cô liếc mắt nhìn hai bé trai: “Sau này nếu như cô út bận, hai đứa các con tan học phải phụ trách gánh nước, trong nhà đẩy cối xay hai đứa cũng phải đi giúp.”
Trước đây Lâm Tô Diệp và bà Tiết kết hợp đẩy cối, cô út rảnh cũng sẽ đi giúp. Bà Tiết luôn nói cháu trai còn nhỏ không thể làm việc nặng để tránh ảnh hưởng đến dáng người, nên chỉ cho quét sân, cho gà ăn, cuối tuần thì đi cắt cỏ hái rau dại, xế chiều tan học thì đi nhặt củi.
Tiểu Lĩnh: Mẹ ơi, hai đứa bọn con sắp biến thành lừa cho đội sản xuất rồi!
Đại Quân lại mang vẻ mặt sao cũng được, như thể Lâm Tô Diệp làm gì cũng không sao cả.
Bà Tiết lại ở đó than thở, con dâu và các con đi học, thế này còn không phải khiến người chê cười hay sao?