Bắc Tâm

Chương 9: Bắc Tâm

Tất cả những gì Hạo Tinh làm Nhất Minh cũng biết rõ ngay từ đầu, là cậu ấy cố chấp, cậu ấy đã nhận ra thanh niên khoác vai Hạo Tinh hôm ấy là người đã lột sạch quần áo cậu ra có đôi lần vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người đó nhưng Nhất Minh điều giả vờ nhưng không nghe thấy.

Tối hôm đó Hạo Tinh gọi điện cho Nhất Minh nhưng điều nhận được lời phản hồi người dùng không thể liên lạc Hạo Tinh suy nghĩ thoáng một chút chắc chắn là em ấy đang bận nên không nghe hoặc là điện thoại hết pin mà anh đâu biết rằng những cuộc trò chuyện tửng chừng chỉ có hai người họ biết lại vô tình để Nhất Minh nghe thấy

Nhất Minh bị bắt giữ và trói chặt trong một căn nhà hoang, trên người cậu không còn một mảnh vải che thân, những đường roi in hằng trên thân thể cậu, gương mặt không còn một chút sức sống, vết bầm tím ở khóe miệng dần rỉ máu hình như Nhất Minh đã bị hành hạ một cách không thương tiếc.

Cậu bây giờ đây như một con hình nhân mặc cho người hạnh hạ trăm bề chỉ biết nằm yên bất động không thể kháng cự.

Một đoạn video ngắn tầm một phút mấy được gửi đến Hạo Tinh trong đoạn clip đang trình chiếu cảnh Nhất Minh bị hành hạ, bị cưỡng bức đến kiệt sức, đoạn âm thanh vang lên nghe cũng chói tai, "Hạo Tinh à, đến đây góp vui" tên đó thở phì phào nói tiếp, "tao sướиɠ lắm, rất sung sướиɠ".

Máy quay chĩa thẳng vào gương mặt của Nhất Minh, "xem đi nó rất thỏa mãn không có chút kháng cự, nó rất biết hợp tác".

Nhìn thấy Nhất Minh bị hành hạ qua màng hình nhỏ Hạo Tinh như chết điến tay chân run rẩy gương mặt cũng tái dần, nhìn chằm vào chiếc điện thoại, quơ tay đi lia lịa như đang tìm kiếm thứ gì đó, "chìa... Khóa... Chìa... Chìa khóa đâu mất rồi" Giọng nói run rẩy nói không rõ ràng, khóe mắt mắt cũng đã đỏ lên, "alo, bọn mầy đang ở đâu? Địa chỉ đây".

Hạo Tinh thấp thỏm lo sợ đến mức không thể tự lái xe, đưa cánh tay ra vẩy gọi, "taxi... Taxi" Anh đưa cho tài xế một tờ giấy, "đến gấp, phiền anh đến gấp địa chỉ này" Hai dòng nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt, đấm vào tim của mình từng cái thật mạnh, "chỉ là đùa thôi, có cần hàng hạ cậu ánh đến nông nỗi như thế không?".

Anh tài xế trấn an Hạo Tinh, "cậu gì ơi, đừng quá nôn nóng, đừng cố làm tổn thương bản thân nó không giúp được gì cho cậu đâu".

Anh đáp lời anh tài xế với chất giọng quở trách bản thân rằng, "có là gì so với em ấy, bấy nhiêu đó không bằng một phần của em ấy".

Nhất Minh nằm bất động dưới mặt đất, thấy cảnh đấy Hạo Tinh day dứt vô cùng tim cậu nhói đau bội phần. Đứng từ xa nhìn thấy thân thể đầy rẫy vết thương, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh áo, anh phi nhanh đến ôm chặt lấy Nhất Minh vào lòng hai tay đỡ gương mặt tái nhợt của cậu ấy nhìn thẳng vào mắt.

Nhất Minh rơi lệ hỏi, "đúng ý anh chưa? Anh có thấy vui sướиɠ không? Anh thỏa mãn lắm rồi đúng không? Thế thì anh buông tha em nhé?".

Nước mắt trên khóe mắt của Hạo Tinh không ngừng tuôn ra, anh siết chặt lấy Nhất Minh vào lòng và hét to vào mặt đồng bọn, "ai! Thằng nào, thằng nào đã làm chuyện này?".

Thanh niên đứng đối diện đáp với giọng điệu tự cao đắc ý, "tao, diễn hay lắm, được rồi anh bạn bỏ nó xuống, đi ăn mừng thôi".

Hắn quay đầu lại, "à, hình như mầy chưa cᏂị©Ꮒ nó, làm phát đi, bọn tao đi trước".

Lòng Hạo Tinh đau nhói đầy quặn thắt, anh xông đến đấm thẳng vào mặt tên thanh niên, "mẹ mầy, biến đi".

"Diễn hơi lố rồi, hành sự đi, bye".

Anh hét to, "BIẾN".