Bắc Tâm

Chương 8: Bắc Tâm

Quả nhiên Hạo Tinh cũng đã thầm thích Nhất Minh nhưng vì một số chuyện gì đó mà cho đến ngày hôm nay anh ấy mới dám bày tỏ với cậu.

Hạo Tinh cười nhẹ với cậu một cái rồi nhẹ nhàng cất lời với chất giọng trầm ấm của mình, "anh sẽ yêu em bằng cả trái tim" Nghe thấy lời nói ấy Nhất Minh như thấy được mùa xuân ngay trước mắt, hai bên má của cậu bắt đầu ửng hồng cơ thể nóng dần, trong nháy mắt Hạo Tinh tiến đến vồ lấy cậu ngã xuống giường và từ tốn cướp đi nụ hôn đầu đợi của thanh niên vừa biết yêu, bờ môi anh ấy thật mềm mại đôi môi của tôi đang chạm vào môi anh ấy cảm giác này nó thật sự rất lạ lẫm, cơ thể như đang dân trào thứ gì đó rất lạ, nó ấp áp khiến người ta run rẩy không sao cưỡng lại, không thể cho ra khỏi, sự sung sướиɠ đần lan tỏa khắp cơ thể tuyến nước bọt bài tiết không ngừng thanh quản lúc bấy giờ không sao nén vào hết được.

"Anh muốn em".

"Thế thì anh lấy đi".

Ân ái mặn nồng của cậu và anh ấy nó thật sự ấm áp, đôi phần thưởng tặng bội phần trao thân, cứ như thế họ bên nhau suốt một thời gian dài anh thương cậu như thương lấy bản thân mình. Sáng thức giấc thì chạy liền ra đầu hẻm mua cho cậu bát cháo, tối đến thì dìu dắt nhau đi dạo nghĩ đến lại khiến cho người ta ghen tị vơi tình cảm anh dành cho cậu.

Hôm nọ Nhất Minh đứng trước cửa phòng định mở cửa vào hù một cái cho Hạo Tinh bất ngờ nhưng đứng từ bên ngoài cậu nghe phong phanh được mấy câu thốt ra từ miệng của Hạo Tinh rằng muốn cho cậu ta đau khổ trước hết phải cho cậu ta thấy được hạnh phúc vô bờ bến.

Nghe được câu nói ấy từ miệng người cậu tin tưởng, yêu thương cậu như chết lặng ngã quỵ xuống mặt sàn, khóe mắt cay cay lòng ngực co thắt quặn đau không sau tả nổi, hai dòng lệ tuôn rơi cơ thể bắt đầu run rẩy, đau đớn tâm can.

Trong đầu luôn quanh quẩn những câu nói, "lần trước khi bọn mầy cởi sạch quần áo của nó, tao đã muốn chạy đến hϊếp nó".

"À! Mầy nhớ có lần nó tự tử không? Tao vô tình cứu nó vậy mà nó đem lòng cảm mến mà thích tao".

"Nhưng tao sẽ không bao giờ thích nó".

***

Nghe đến đây tim cậu như trăm ngàn mũi kim xuyên thẳng vào người, thì ra những gì Hạo Tinh đối tốt với Nhất Minh chỉ là những màn trêu đùa có sự dàn xếp trước đó anh ấy luôn xem cậu là trò đùa tiêu khiển mua vui cho bản thân.

Tay chân run rẩy không ngừng, gương mặt u sầu buồn tủi, cơ thể cậu bất động như chết đi trong giây phút tưởng chừng hạnh phúc, cười đi đôi với khóc, "Nhất Minh à, mầy nghe chưa hả? Đâu là cảm kích? Đâu là đem lòng thương yêu? Đâu là người đón nhận nó thật lòng?" Cậu ấy tự chất vấn bản thân, "tất cả không phải là Hạo Tinh anh ấy không đón nhận nó".

"Hạo Tinh ấy hả, anh ấy nói dối thôi chứ anh ấy yêu tao nhiều lắm".

"Mầy biết không? Lúc anh ấy nói yêu tao, tao cảm thấy hạnh phúc lắm".

"À tao còn giấu mầy một chuyện, hôn tao xong tao thấy anh ấy vào toilets khạc nhổ liên tục, là tao cố chấp chèn ép bản thân phải tin vào cái nhìn trước mắt mà quên đi rằng phải tin tưởng bản thân của chính mình".