"Tới rồi."
Nghe Thẩm Mộ nói vậy, Nhược Diệp hơi ngẩng đầu lên chỉ thấy trước mặt là một nhà lầu với bảng hiệu đề ba chữ "Nhất Phẩm Lâu".
Thẩm Mộ đỡ nàng đi vào bên trong, vừa vào cửa đã có tiểu nhị tươi cười chào đón: "Mộ Vương gia tới rồi, vẫn chỗ cũ chứ ạ?"
Thẩm Mộ lễ phép cong cong khóe miệng.
"Được rồi, nhị vị xin mời lên phòng Thiên trên lầu hai ạ! - Tiểu nhị nhiệt tình vừa đi trước vừa dẫn đường.
"Xem ra ngươi là khách quen ở đây." - Nhược Diệp vừa đi vừa đánh giá tửu lầu này. Nhìn tổng quan rất sạch sẽ, trên tường còn treo nhiều tranh chữ, khắp nơi cũng bày biện tứ bảo. Thiết kế trông rất có phẩm vị, nhìn sơ qua như một tòa thư viện vậy.
Thẩm Mộ chỉ cười nhạt chứ không nói chuyện.
Dẫn hai người tiến vào ghế lô, Nhược Diệp ngồi vào bàn. Thẩm Mộ cũng vô cùng tự nhiên ngồi vào chỗ bên cạnh Nhược Diệp, còn đẩy đẩy ghế dựa qua làm cho hai người ngồi rất gần nhau.
Nhược Diệp sửng sốt, mày hơi nhăn lại ra vẻ ghét bỏ: "Làm gì ngồi gần vậy, còn nhiều chỗ lắm mà!"
Thẩm Mộ bây giờ đã phần nào hiểu tính hiểu nết của nàng rồi. Hắn nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp men theo hô hấp nóng rực chui vào tai Nhược Diệp: "Bởi vì thời thời khắc khắc ta đều muốn ở cạnh nàng đấy."
Thẩm Mộ tiến lại gần trêu chọc làm cả vành tai trắng nõn kia đỏ ửng lên, Nhược Diệp mất tự nhiên trừng hắn một cái, lẩm bẩm: "Hừ, ai mà thèm ở bên ngươi ~"
Thẩm Mộ để ý thấy khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, rõ ràng là vui vẻ nhưng lại làm ra dáng không quan tâm. Mắt phượng hắn chợt lóe, trong lòng xúc động, hắn nắm tay ho nhẹ một tiếng rồi nghiêng đầu hỏi nàng: "Thích ăn gì nào?"Vừa nói đến ăn, Nhược Diệp bắt đầu cẩn thận hỏi: "Hừm... Thích ăn hải sản này, còn có xương sườn, điểm tâm ngọt, còn có... A?! Hình như không có gì là ta không thích ăn cả!"
Nhược Diệp tự cảm thấy chính mình cũng thật buồn cười, đôi mắt mèo nheo nheo lại, trên mặt cũng hiện ra lớp đỏ ửng đầy ngượng ngùng.Thế nhưng trong mắt Thẩm Mộm hình dáng bây giờ của nàng thật mê người.
Đôi mắt phượng nhìn chằm chằm cánh môi hồng phấn đang hé mở, hắn liền cúi đầu hôn lên, đầu lưỡi linh hoạt chui vào cuốn lấy lưỡi nàng.
"Ưʍ..." - Bị tấn công bất ngờ, Nhược Diệp trừng đôi mắt mèo, theo bản năng cựa quậy trong lòng ngực Thẩm Mộ, nhưng rất nhanh đã thuận theo như chú mèo con, mặc cho hắn xâu xé.
Thật lâu sau Thẩm Mộ mới buông tha cho Nhược Diệp. Hắn gọi tiểu nhị đứng canh ở cửa tới, thong dong gọi món: "Một phần đậu hủ gạnh cua, tôm xào Long Tĩnh, tổ yến khoai bùn, còn thêm canh gà đen hầm táo đỏ."
Gọi xong các món, tiểu nhị liền vâng dạ rồi đi ra ngoài.
Thẩm Mộ lúc này mới quay đầu lại nhìn Nhược Diệp, khuôn mặt nàng đỏ bừng, bên khóe môi còn dinh dính chất lỏng trong suốt khả nghi, đôi mắt mèo còn đang tức giận trừng hắn nhưng giọng điệu nàng lại mềm mềm: "Bị tiểu nhị đột nhiên đi vào thấy thì làm sao bây giờ? Ta, chúng ta như vậy..." - Nàng ấp úng, chưa nói được hết câu.
Thẩm Mộ lại một lần nữa ôm nàng vào lòng ngực, hắn nhướng mày trêu chọc, giọng nói thanh triệt như suối lúc này lại mang theo chút khàn khàn: "Chúng ta? Chúng ta mới vừa thế nào?"
Vừa nói, đôi tay to lại bắt đầu hư hỏng sờ soạng cơ thể mềm mại lả lướt. Nhược Diệp cả kinh, đôi mắt mèo giấu không được sự hoảng loạng, nàng giãy giụa ý đồ muốn đứng dậy nhưng chút sức lực này còn không đáng để vào mắt Thẩm Mộ. Hắn cười cười: "Nương tử, nàng cẩn thận một chút, đừng để bị tiểu nhị ở bên ngoài nghe thấy chứ. Ta luyến tiếc lắm."Nói như vậy, ngón tay linh hoạt đã mon men vào bên trong áo Nhược Diệp. Hắn búng tay lột đi lớp áo ngoài, chui vào bên trong yếm nhỏ xoa bóp bầu ngực mềm mại. Hắn không kiêng nể gì mà xoa xoa như vậy, bóp chặt rồi lại thả ra làm hai vυ' không ngừng rung lắc, thật giống như gấp không chờ nổi muốn nhảy ra ngoài.
Sợ bị tiểu nhị phát hiện ra manh mối, Nhược Diệp mím chặt cái miệng nhỏ, mắt mèo ngập nước vừa thẹn vừa giận trừng Thẩm Mộ, trong lòng vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Thẩm Mộ thích muốn chết bộ dáng đã vô cùng xấu hổ buồn bực rồi nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh của nàng. Hắn hơi nghiêng đầu, nhéo cằm thiếu nữ rồi hôn đôi môi nóng rực lên cái cổ mảnh khảnh, một đường đi xuống gặm nhắm liếʍ mυ'ŧ xương quai xanh nàng.
Thẩm Mộ lộ ra ý cười: "Người nương tử thơm quá." - Vừa nói vừa di chuyển miệng xuống phía dưới, hắn muốn đẩy yếm nàng ra để được hôn lên bầu vũ mềm mại đó.
Hai mắt Nhược Diệp đã mộng mị, hai má đỏ bừng, da thịt trắng nõn lộ ra mê người như nước mật. Đôi tay mềm như bông xô xô đẩy đẩy, miệng thì hừ hừ: "Không, không được, lát nữa sẽ bị người khác phát hiện mất..."
Như chứng thực lời của Nhược Diệp, ở ngoài cửa vang lên tiếng gõ cùng với thanh âm lễ phép của tiểu nhị: "Vương gia, đồ ăn đã đến rồi đây ạ."
Nhược Diệp sợ tới mức giật người một cái, nàng lập tức đẩy Thẩm Mộ ra rồi hoảng loạn sửa sang lại áo ngoài.
Thấy thế, Thẩm Mộ có chút nhức đầu. Thấy Nhược Diệp đã mặc lại quần áo đàng hoàng, hắn mới lười biếng hô cho người tiến vào.