Con ngươi hơi hơi chuyển động. Khẽ nhíu mày, Nhược Diệp dần dần tỉnh táo lại. Cả người nàng gãy vụn khó chịu như có tảng đá đè qua đè lại lên xương cốt.
"Dậy rồi à?" - Một giọng nói dễ nghe vang lên.
Vừa nghiêng đầu qua đã thấy Thẩm Mộ ngồi dựa vào mép giường, đôi mắt nhìn nàng còn mang theo ý cười, cả người ung dung ôm cả người nàng lẫn chăn mền vào trong ngực.
Cái được gọi là nụ cười đầy dịu dàng thì trong mắt Nhược Diệp lại là nụ cười tràn đầy ác ý. Vừa nhìn thấy hắn là nàng lại nghĩ tới hai người hôm qua đã điên cuồng như thế nào. À không đúng, có hắn điên cuồng thôi. Nghĩ tới hôm qua nàng bị hắn làm đến ngất xỉu, Nhược Diệp nhìn hắn với ánh mắt mà nàng cho là siêu hung dữ, nhưng đổi lại là tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu.
Thẹn quá hóa giận, Nhược Diệp vươn tay ra từ trong chăn với ý đồ đẩy hắn đi nhưng đúng thật là tối hôm qua có hơi quá sức, với sức lực mềm như bông thế này tất nhiên không thể đá Thẩm Mộ đi đâu được.
Thẩm Mộ lanh tay lẹ mắt bắt lấy tay nhỏ, hắn đặt lên tay nàng một nụ hôn, sau đó nhất quyết nắm chặt không bỏ, còn trên chọc: "Tối hôm qua nương tử ta chưa thấy sướиɠ sao? Mới dậy đã nhiệt tình với vi phu như vậy à?"
Vừa nghe hắn nhắc đến chuyện tối qua, Nhược Diệp lại thấy vừa bực vừa thẹn, nàng tức khắc đỏ bừng: "Ngươi... Không cho ngươi nhắc tới chuyện tối qua!"
Giống như chú mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi vậy.
Thẩm Mộ nhìn lại thấy ngứa ngáy, hắn nhanh chóng cúi đầu hôn lên gương mặt trắng nõn của Nhược Diệp, còn cười hì hì: "Được, chúng ta không nhắc tới nữa. Vậy thì chúng ta nhắc chuyện đêm nay đi, tối nay nương tử muốn vi phu ȶᏂασ nàng trong tư thế nào đây? Ừm... Không thì chúng ta thử ở trong suối nước nóng? Hay ở hậu viện ưʍ..."
Không đợi Thẩm Mộ dứt câu, Nhược Diệp đã vô cùng xấu hổ, nàng giận dữ che miệng hắn lại, tức tới hộc máu: "Sao trong đầu ngươi toàn là chuyện đó vậy! Không phải ngươi là Vương gia sao, đã đến giờ nào rồi mà còn chưa lâm triều?"
"Lâm triều?" - Ý cười trong mắt Thẩm Mộ càng nồng đậm, hắn híp mắt đánh giá Nhược Diệp: "Nương tử à, bây giờ đã gần đến trưa rồi, vi phu nàng đã hạ triều về từ sớm."
Nghe xong, Nhược Diệp sửng sốt. Lúc này đây, nàng mới phát hiện ra Thẩm Mộ đang mặc một bộ trường bào xanh lá trên người, đầu tóc cũng được búi lên sạch sẽ trong vô cùng tuất dật phi phàm. Hắn còn đang cười như không cười nhìn nàng.
"Ta..." - Nhược Diệp còn định nói gì đó nhưng tự biết mình đuối lý, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Thẩm Mộ nhìn ra nàng đang quẫn bách, hắn nén cười ôm nàng vào người, giọng điệu hiền hòa: "Đều là vi phu không tốt, vi phu làm nương tử quá vất vả rồi chứ thường ngày chắc chắn nương tử không phải là người ngủ đến giờ ngọ mới dậy đâu."
Vừa dứt lời, Nhược Diệp nhìn hắn đầy tán dương, gật gật đầu: "Không sai, ta thường ngày là một người rất cần cù đó!"
"Xì" - Thẩm Mộ không nhịn nổi nữa khẽ cười ra tiếng. Trước khi cho Nhược Diệp cơ hội mở miệng, hắn lấp kín miệng nàng, còn thuận thế liếʍ liếʍ.
Thẩm Mộ thấy mặt nàng đỏ lên, ánh mắt chợt lóe, giọng cũng khàn khàn: "Nương tử, nàng ngọt lắm..." - Nói xong, hắn lại cúi đầu xuống.
Thấy hắn như vậy, dù có hơi mê mang nhưng Nhược Diệp vẫn rất tự nhiên nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp đón nụ hôn này.
"... Hửm?"
Đợi một lát mà chẳng có nụ hôn nào cả, Nhược Diệp thấy lạ nên mở mắt ra mới tức giận phát hiện Thẩm Mộ đang cười khanh khách nhìn mình. Hắn như một lão hồ ly gian trá vậy, thấy nàng trừng mắt, hắn còn chớp chớp mắt như thể rất vô tội.
Nhược Diệp thấy mình không khác gì như một đứa ngốc vậy. Ngu ngốc quá đi!
"Ngươi! Ngươi cút cho ta!" - Nhược Diệp tức giận muốn đẩy hắn ra nhưng vẫn không có chút sức lực nào, đành phải tức giận chui đầu vào trong chăn.
Thẩm Mộ thấy thế, cười càng to. Sau đó, thừa dịp nàng không chú ý, hắn lại hôn lên môi nàng một nụ hôn thật sâu.
Một hồi lâu sau, Thẩm Mộ mới đứng dậy. Nhìn vào đôi mắt đã lập lòe sắc xuân, hắn đè nén du͙© vọиɠ đang ngo ngoe rục rịch dưới thân, nở một nụ cười trông vô cùng mất tự nhiên, nhẹ nhàng nói: "Đã trưa rồi, nàng rửa mặt thay quần áo đi rồi ta dẫn nàng ra phủ đi dạo."
"Thật à?" - Nhược Diệp vừa nghe, hai mắt đã sáng rực.
"Tất nhiên, bổn vương sẽ không nói dối nàng." - Thẩm Mộ sửa sang lại trang phục có chút lộn xộn rồi cười cười nhìn nàng, giọng điệu dịu dàng lộ ra hương vị nuông chiều.
"Thế ta đi rửa mặt liền đây!" - Nhược Diệp cười khanh khách trèo xuống giường, nhưng chợt nghĩ đến cả người mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nàng lại do dự nhìn Thẩm Mộ. Nàng cắn môi, không biết làm sao để mở miệng đây.
Thẩm Mộ lập tức hiểu ra, hắn trêu chọc: "Nương tử thẹn thùng à? Nhưng mà nương tử cũng không cần phải thấy xấu hổ đâu, có chỗ nào trên người nàng mà vi phu chưa sờ qua cơ chứ?" - Nói đến đây, ánh mắt hắn chợt lóe: "Hay là nương tử muốn vi phu mặc quần áo cho nàng?"
"Không, không phải... Áa! Ngươi đừng xốc lên mà... Đừng, đừng có sờ soạng lung tung... Áaaa..."