Hệ Thống Ăn Thịt

Chương 55: Chủ nhiệm mặt người dạ thú x Nữ sinh tính nô (6) [hơi H]

"Khụ khụ..." - Từ ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan làm hai người giật nảy, Nhược Diệp phản ứng lại vội nhẹ nhàng đẩy Dương Dương ra rồi nhìn về phía người tới.

Cửa phòng y tế không biết bị đẩy ra từ khi nào, mà người đến là chủ nhiệm lớp Bạch Mặc đang đứng dựa vào cửa nhìn hai người bọn họ, cũng không biết là đứng đó được bao lâu rồi.

"... Thầy Bạch? Chuyện này... Chúng em..." - Dương Dương hiển nhiên chưa từng trải qua tình huống này bao giờ, hắn không biết làm sao đứng lên, đỏ mặt lắp bắp không biết giải thích thế nào.

Thấy Dương Dương mở miệng, lúc này Bạch Mặc mới thu hồi ánh mắt nhìn thú cưng nhà mình lại. Hắn lười nhác quay đầu, đôi mắt đào hoa cười như không cười nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói: "Được rồi, không còn chuyện của em nữa, em về phòng học trước đi."

"Nhưng..." - Dương Dương hơi không yên tâm nhìn Nhược Diệp sắc mặt ửng hồng, hô hấp không theo quy luật ở trên giường.

"Được rồi, không sao đâu. Có thầy ở đây rồi nên em về trước đi." - Giọng điệu Bạch Mặc vẫn ấm áp như gió xuân, vẫn là biểu hiện dịu dàng như nước, hết thảy đều như thường ngày.

Dương Dương vô cùng tin tưởng chủ nhiệm lớp của mình nên hắn gật gật đầu rồi sốt ruột đi về lớp, chỉ còn lại hai người Bạch Mặc với Nhược Diệp.

Cảm giác không khí có gì đó sai sai, tròng mắt Nhược Diệp đảo loạn bất an, cô còn không dám nhìn thẳng vào Bạch Mặc.

Nhìn cô hoảng sợ như nai con, Bạch Mặc không khỏi cười khẽ ra tiếng. Hắn vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô: "Thế nào? Bây giờ lại biết sợ?"

Ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve khắp mặt Nhược Diệp khẽ chạm vào đôi môi có chút sưng vì bị Dương Dương hôn lên, đôi mắt hắn nguy hiểm nheo lại, khóe miệng cong lên: "Thầy nhớ thầy còn chưa chạm qua chỗ này của em đâu nhỉ? Thế mà đã bị người khác chạm vào trước rồi?"

"Em... Em không... Không phải như thế đâu... Thầy... Huhu..." - Nhược Diệp sợ hãi nhìn Bạch Mặc, đôi mắt mê mang ngân ngấn nước.

Cảm nhận được cảm giác ươn ướt ấm áp trên đầu ngón tay, là nước mắt kinh sợ của Nhược Diệp, hắn không khỏi nhíu mày. Hắn buông tay ra, quay người đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói lại: "Đi theo."

Thấy bóng lưng Bạch Mặc, Nhược Diệp sửng sốt rồi cũng lập tức xuống giường, vừa chịu đựng trứng rung chuyển động trong cơ thể vừa đuổi theo phía sau.

Bạch Mặc dẫn Nhược Diệp đến văn phòng cá nhân của mình. Vì một số nguyên nhân đặc thù mà trong văn phòng Bạch Mặc còn có một cánh cửa nhỏ, sau đó là một căn phòng tắm.

Thấy đó là phòng tắm, Nhược Diệp hiểu rõ nhưng không thấy người đàn ông trước mặt bước tiếp nên cô cũng không dám nói gì, chỉ cắn chặt môi của mình vô thố nhìn hắn.

Thấy Nhược Diệp khẩn trương nhìn mình, Bạch Mặc có chút không kiên nhẫn nhíu mày, giọng nói thanh nhuận mang theo vài phần lạnh lẽo: "Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không cởi hết quần áo của mình đi chẳng lẽ là chờ tôi đến cởi cho em à?"

"Cởi hết quần áo..." - Nhược Diệp nhỏ giọng lặp lại. Thấy Bạch Mặc nhướng mày chờ mình, cô đành ép lại sự ngượng nghịu trong lòng rồi cởi từng cái một quần áo trên người mình xuống. Cuối cùng cơ thể cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh áo che thân, giữa hai chân vẫn bóng loáng không một sợi lông như vậy, chỉ để lộ ra sợi dây đen nhỏ màu đen của trứng rung.

Đôi mắt trong trẻo đen thẳm nhìn Nhược Diệp không rõ ý vị làm người nhìn không ra cảm xúc của hắn lúc này. Thật lâu sau, hắn mới cười nhạt, cánh tay duỗi ra ôm Nhược Diệp vào trong ngực.

Ngón tay Bạch Mặc đút vào tiểu huyệt cô, bên trong đã ướt dính như dự kiến khiến đôi mắt đào hoa hắn không khỏi nheo nheo lại cười cười. Ngón tay hắn kẹp lấy trứng rung, đang lúc Nhược Diệp thấy dưới tiểu huyệt mình đột nhiên trống trống lạ lạ thì lòng bàn tay Bạch Mặc bắt đầu cọ xát thật mạnh, không ngừng trêu đùa mảnh đất mẫn cảm của cô.

"Ưʍ... A..." - Một đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại mới kéo đến theo ngón tay linh hoạt của người đàn ông. Nước da^ʍ chảy ra ngày càng nhìu làm cả bàn tay hắn ướt nhẹp. Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, hơi thở dồn dập ôm chặt lấy cánh tay hắn. Cái loại kɧoáı ©ảʍ tê mỏi này làm cô nhịn không được cong cong thân dưới: "Ưʍ... Ưʍ... Không cần... Thầy ơi... Ưʍ..."

Bạch Mặc trầm trầm cười, đầu lưỡi liếʍ láp gặm cắn bên vành tai cô, thấp giọng nói: "Có sướиɠ không? Em phải nhớ kỹ chỉ có thầy mới đem lại cảm giác này cho em, chỉ có tôi..."

"Ưʍ... Ưʍ... Biết... Em biết rồi ạ... Ha a..."

Khuôn mặt trắng nõn lúc này nhiễm lên màu đỏ ửng nhợt nhạt khiến cho khuôn mặt vốn đã kiều mị lại càng thêm động lòng người, mà cô lại toát ra khí chất thanh thuần trong sáng như một trinh nữ chưa trải sự đời. Hai vẻ đẹp trái ngược nhau này lại dung hòa với nhau làm máu người sục sôi, cũng khiến Bạch Mặc dâng lên ý niệm muốn phá hủy đi sự trong sáng này, làm cô hoàn toàn đắm chìm trong du͙© vọиɠ đầy dụ hoặc.