"Nhược Diệp? Cậu không sao chứ?" - Thấy bạn cùng bàn cứng người nãy giờ có vẻ khó chịu lắm, Dương Dương nhịn không được quan tâm hỏi han.
Tuy hai người bọn họ ngồi cùng bàn đã được nửa năm nhưng thường ngày hai người không nói chuyện gì với nhau, bây giờ hỏi thăm như thế cũng bởi vì nhịn không nổi mới mở miệng.
"... Hả? ... Mình... Mình không sao đâu... Cảm ơn nhé..." - Nhược Diệp cắn chặt môi dưới, cô nỗ lực ngẩng đầu nhìn cậu bạn ngồi bên cạnh mình. Đây là một nam sinh mặt mày sáng sủa, đôi mắt cậu hiền hòa như nước. Nước mắt cô đã ngân ngấn sắp tràn ra rồi nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười thật tươi.
Hay nói nước mắt con gái rất dễ chạm đến sự thương tiếc của con trai, Dương Dương vốn nhỏ nhẹ bây giờ lại càng thêm dịu dàng hơn. Hắn tiến lại gần Nhược Diệp một chút, ngượng ngùng hỏi thầm bên tai cô: "Cậu... Cậu đang có cái đó à? (ý ảnh là tới tháng đó)... Cậu có cần mình dẫn cậu vào phòng y tế không?"
Dương Dương hỏi xong, Nhược Diệp còn chưa kịp phản ứng lại thì hai bên tai hắn đã đỏ ửng cả lên, đôi mắt cười trời sinh tràn đầy ngượng ngùng.
Dễ thương quá!
Nam sinh ngây ngô lại tỏa nắng như ánh mặt trời tuổi dậy thì làm Nhược Diệp nhịn không được phụt cười, cô miễn cưỡng gật đầu: "... Coi như là vậy đi."
Nói xong mặc kệ mặt mũi Dương Dương đột nhiên đỏ như quả cà, cô khó nhịn khép hờ hai mắt, hơi thở dồn dập, đôi tay ghì chặt lại làn váy như muốn che giấu cái gì.
Thật ra không phải là cô tới kỳ.
Mà là sáng nay khi chuẩn bị đi học, Bạch Mặc đã nhét đồ chơi vào bên trong cơ thể của cô. Đúng là chỉ có mấy tên biếи ŧɦái mới làm ra những chuyện như vậy thôi. Nghĩ vậy, Nhược Diệp không khỏi hung hăng trừng mắt người đàn ông mặt người dạ thú đang giảng bài trên bục giảng.
Bạch Mặc như cảm giác được, hắn nhìn qua hướng cô tươi cười thanh nhã, diễn trọn bộ mặt quân tử nhẹ nhàng.
Nhược Diệp càng khó chịu hơn. Lúc cô ngồi xuống, hai chân liền ma sát vào nhau, cô cố không để cho mình rêи ɾỉ ra tiếng mà chỉ thở dốc từ mũi.
Trứng rung không ngừng chuyển động bên trong tiểu huyệt, quả trứng bị ép chặt trong nơi chật hẹp làm cô càng thêm mẫn cảm.
"A..." - Nhược Diệp suýt chút nữa phóng đãng lêи đỉиɦ ngay trong lớp học thì Dương Dương đột nhiên bắt lấy tay cô, nghiêm túc nói: "Mình thấy cậu nên đến phòng y tế đi. Chắc là cậu ngại không dám xin thầy à, không sao đâu."
Nhược Diệp nghe xong chưa kịp ngăn lại thì Dương Dương đã giơ tay rồi đứng bật dậy, hắn nói với thầy giáo Bạch Mặc ở trên bục giảng: "Thưa thầy! Nhược Diệp có chút không khỏe nên em xin thầy cho em đưa bạn ấy đến phòng y tế."
"Không khỏe?" - Bạch Mặc không chút để ý nhìn lướt qua Dương Dương đứng phắc lên, sau đó dời ánh mắt đến Nhược Diệp đang trưng vẻ mặt thất thố ở bên cạnh. Không biết nghĩ đến cái gì, hắn bỗng cười nhẹ nhàng, tuy chỉ là nụ cười khẽ nhưng cũng đủ cho các cô nữ sinh trong lớp xôn xao.
"Vậy mau đi đi đừng chịu đựng."
Bạch Mặc nói xong liền quay lại bảng đen nhưng Nhược Diệp vẫn thấy lời nói của hắn có ý tứ gì đó khác.
"Đi thôi." - Trong lúc Nhược Diệp đang suy tư, Dương Dương đã ôm lấy nâng cô đứng dậy.
"Ừm..." - Vừa đi, trứng rung trong người cô lại rung lắc dữ dội hơn làm mỗi bước đi đều làm cô cảm thấy mình sắp lêи đỉиɦ đến nơi.
"Đừng vội, chúng ta từ từ đi." - Dương Dương nhìn hai má Nhược Diệp ửng hồng, hai mắt cô mê ly nên cho rằng cô thật sự không khỏe thật. Không biết vì sao mà thấy cô như thế, lòng hắn như bị mèo cào, đau đau ngứa ngứa.
"Tốt quá, rốt cuộc cũng tới nơi rồi!" - Nhìn cửa lớn phòng y tế, Dương Dương thả lỏng reo lên. Mặt mày tuấn lãng tràn đầy ý cười tô điểm thêm vẻ tươi sáng rạng rỡ.
"... Hả?" - Mở cửa ra lại không thấy một bóng người, Dương Dương hoài nghi: "Sao lại không có người nhỉ? Nhược Diệp, cậu lên giường nghỉ ngơi trước đi."
Nói xong liền đỡ Nhược Diệp sắp lêи đỉиɦ ngồi lên giường. Lúc này Nhược Diệp vừa chau mày mà đôi mắt cũng nhắm chặt lại, môi dưới bị cắn chặt trông như đang chịu đựng rất khổ sở.
Dương Dương thì cho rằng vì kinh nguyệt làm cô đau chịu không nổi, hắn không khỏi có vài phần lo lắng. Ngồi xuống bên cạnh Nhược Diệp, bàn tay hắn vô cùng tự nhiên vuốt ve đầu cô, hắn muốn an ủi cô ấy.
Nhưng bên cạnh xuất hiện hơi nóng đột ngột làm Nhược Diệp càng thêm khó chịu. Đôi mắt thanh diễm động lòng người lóe sáng khác thường.
"Ưm hừ..." - Cưỡng chế lêи đỉиɦ, Nhược Diệp mất đi khống chế, trong miệng thốt ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều dâʍ đãиɠ.
Cơ thể mảnh mai chợt cứng đờ rướn thẳng lên sau đó mất hết sức lực ngã xuống. Dương Dương đứng một bên thấy thế liền chạy tới đỡ lấy Nhược Diệp, cậu đang muốn nói cái gì đó thì đột nhiên cứng người.
Bởi vì Nhược Diệp lúc này đang gục trên vai hắn bắt đầu thở dốc. Âm thanh này là phản ứng khi phái nữ hứng tình nhưng hắn lại không nhận ra.
Dương Dương chỉ thấy tiếng rên cô thật ngọt, vừa vũ mị vừa dễ nghe. Dù sao hắn vẫn còn là một thiếu niên, bên trong cơ thể hắn như có con trâu nhỏ không ngừng đối chọi lung tung, có một âm thanh luôn kêu gào hắn.
Cúi đầu nhìn Nhược Diệp trong lòng ngực, hắn biết cô rất xinh đẹp, mấy đứa bạn hắn đều gọi cô là hoa khôi của trường đấy nhưng hắn không thấy như vậy. Dù hai người ngồi cùng bàn với nhau nhưng bọn họ vẫn rất ít khi nói chuyện, hắn thấy cô nhàm chán.
Nhưng mà... Bây giờ nhìn thiếu nữ nằm trong lòng mình, lúc đầu hắn chỉ có ý định giúp đỡ cô rất trong sáng thì lúc này không thể che đậy được khí chất vũ mị tỏa ra trên người cô nữa rồi, thâm tâm Dương Dương không tự giác nhảy "bịch bịch".
Dù hắn có cắn chặt răng nhưng vẫn không kháng cự nỗi dụ hoặc của Nhược Diệp.
Nhịn không được, hắn liền quả quyết cúi người xuống dán môi mỏng lên đôi môi anh đào mềm mại thơm ngon.
Nhược Diệp lúc này còn đang chìm đắm trong hương vị cao trào, hai mắt cô mê ly ngước lên nhìn về phía cậu bạn cùng bàn của mình. Khuôn mặt mỹ lệ không hay biết mang theo vẻ vũ mị đầy dụ hoặc: "Dương Dương... Cậu..."
Còn chưa dứt lời đã bị hắn nhanh chóng ngậm lấy cái miệng nhỏ, đầu lưỡi ngây ngô vươn ra thăm dò khuôn miệng ấm áp, cọ qua cọ lại như vuốt ve làm toàn thân cô mềm nhũn.
Thiếu niên ngây ngô như thế càng làm Nhược Diệp thêm khó chịu, tay nhỏ không tự chủ quấn lấy quần áo hắn. Thấy sau thắt lưng hơi căng thẳng mới phát hiện ra Dương Dương đang ôm lấy eo mình khiến cho cả cơ thể mềm mại dính sát vào l*иg ngực rắn chắc.
Thiếu niên ngây ngô hôn thật chậm rãi làm Nhược Diệp quên mất khống cự, trong lúc nhất thời cô quên mất nhiệm vụ của mình, lúc này cô chỉ muốn chìm đắm trong sự ngọt ngào này.
Editor: haiz sao thấy tình tiết giống với tg1 quá đi, không có sáng tạo gì cả he