Hệ Thống Ăn Thịt

Chương 23: Thiếu gia hắc đạo chuyên sủng cục cưng (21) [hơi H]

"Cạch" - Cửa phòng y tế bị đẩy ra. Không gian vốn yên tĩnh bị hai người xâm nhập.

Chạy nhanh vào phòng y tế, Sở Hữu có chút sốt ruột mà vẫn không để mất sự dịu dàng nhẹ nhàng, hắn đặt Nhược Diệp lúc này mặt đã đỏ rần trên chiếc giường duy nhất trong phòng.

Nhìn bộ dạng khó chịu của Nhược Diệp, Sở Hữu định chạy nhanh đến đây để cho nhân viên y tế kiểm tra cô ấy nhưng rõ ràng là bây giờ trong phòng y tế không có một bóng người. Ra khỏi cửa, hắn không khỏi nhăn chặt mày lại, lần đầu tiên hắn có xúc động muốn mắng người đến thế. Thì ra là do nãy vội quá nên không chú ý đến trên cửa có dán một tờ giấy, trên đó đề: Hôm nay nhân viên y tế có việc ra ngoài, tạm đóng cửa.

"Ưʍ..." Nhược Diệp rêи ɾỉ làm hắn càng thêm lo lắng. Đi vào lại trong phòng thì thấy Nhược Diệp lúc này đang ngồi vô lực hơi hơi hé mở hai chân ra trên giường. Cả người cô không còn chút sức lực nào dựa trên thành giường, hai mắt hơi mở, bộ dạng trông vô cùng khó chịu.

Dù bây giờ tư thế cô rất mê người nhưng Sở Hữu chỉ tràn đầy lo lắng, không chút tâm tư suy nghĩ mặt khác. Bước chân hắn có chút lộn xộn đi đến mép giường, hắn vươn tay ra sờ lên trán Nhược Diệp thì thấy quả là nóng không bình thường lắm. Hắn ngẫm nghĩ, như thế này xem ra chỉ có thể đi bệnh viện ngoài thôi.

Nhược Diệp thì thấy toàn thân khô nóng, cô bắt đầu vô ý thức muốn cởi bỏ nút trên áo. Kɧoáı ©ảʍ ngày càng cường liệt, âʍ đa͙σ như có như không co rút lại, cô sắp ra rồi.

Thấy Nhược Diệp vô ý thức cởϊ qυầи áo để lộ ra xương quai xanh đầy mê hoặc, Sở Hữu không khỏi đỏ mặt, hắn kịp thời bắt tay cô lại: "Nhược Diệp, tỉnh tỉnh, tôi biết cậu khó chịu lắm nhưng cậu cố nhịn một chút, tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay."

Nói xong, hắn định bế Nhược Diệp lên một lần nữa, không ngờ lại bị Nhược Diệp đẩy ra.

Nhược Diệp lúc này cảm thấy bên trong âʍ đa͙σ bắt đầu co rút liên tục. Đôi tay cô nắm chặt lấy khăn trải gường, hai mắt thậm chí đã thấm ướt nước, cô nói đứt quãng: "Không cần... Ưʍ... Cậu... Không cần lo cho tôi mau... Đi nhanh đi!"

Thấy Nhược Diệp kháng cự, tuy trong lòng có chút bi thương nhưng Sở Hữu vẫn dị thường kiên định nói: "Không được! Cậu như thế này rồi nhất định phải tới bệnh viện!"

Nói xong không màng Nhược Diệp kháng cự, hắn trực tiếp bế ngang cô lên đi đến cửa.

Đột nhiên bị nhấc bổng lên làm Nhược Diệp sắp đạt đến cao trào, cả người cô giật một cái, chỉ cảm thấy một đợt lại một đợt kɧoáı ©ảʍ như sóng thần đáng tới. Đại não nháy mắt trống rỗng, đôi tay theo bản năng năm chặt lấy quần áo sau lưng Sở Hữu, cả người cô cứng còng lại, vô ý thức phát ra tiếng thét chói tai: "Không được... Ra rồi... A a a a a... Ra... A a a a..."

Vừa dứt lời, một dòng nhiệt nóng hổi nồng đậm âm tinh từ âʍ đa͙σ phun ra. Vì quá nhiều mà tẩm ướt xuyên thấu cả quần an toàn, chảy tới xuống đùi. Bên trong cô bây giờ đã ướt nhẹp.

Sau khi lêи đỉиɦ, Nhược Diệp còn chưa dừng lại. Bên trong âʍ đa͙σ ngược lại càng giống như trầm trọng hơn. Cái thứ đó rung lên càng thêm mạnh, Nhược Diệp chưa được nghỉ ngơi đã bị một trận du͙© vọиɠ mới đánh úp lại. Không biết lấy đâu ra sức, cô đẩy Sở Hữu một phát rồi nhảy lên giường, không thể nhẫn nại được nữa mà cởi bỏ hết đồng phục, áo sơ mi lẫn quần áσ ɭóŧ.

Sở Hữu nghe thấy tiếng Nhược Diệp rêи ɾỉ không bình thường cũng nhất thời ngây người. Tùy ý để Nhược Diệp thoát khỏi ôm ấp của mình hồi nào không hay, cả người hắn như dại ra đứng trân trân một chỗ.

Cái hương vị khi nãy còn cả âm thanh cô phát ra nữa, sao giống như là... Giống như... Không, chắc không phải như thế đâu.

"Ưʍ..." - Tiếng rêи ɾỉ như lôi kéo Sở Hữu còn đang đắm chìm trong sự hoang mang tới dại ra về. Khi ngẩng đầu lên, hắn bắt gặp một hình ảnh làm hắn vô cùng khϊếp sợ nhưng cũng vĩnh viễn không thể nào quên được.

Nhược Diệp dựa lưng vào tường, hai chân mở ra theo hình chữ "M". Lúc này cả thân trên của cô đã hoàn toàn lỏa lồ, cái bộ phận đầy đặn no đủ kia bại lộ trong không khí. Tuy vô cùng đầy đặn nhưng hình dạng lại không bởi vì lực hút của trái đất mà bị biến dạng. Lúc này một tay Nhược Diệp đang liều mạng xoa bóp bầu ngực bên trái, một tay khác theo hướng Sở Hữu thấy thì Nhược Diệp đang nhấc váy ngắn lên trên, qυầи ɭóŧ đã sớm bị cô vứt bỏ qua một bên rồi. Cái l*и nhỏ lộ ra trước mắt hắn. Thậm chí Sở Hữu còn có thể thấy được rõ ràng thịt môi âʍ đa͙σ hồng hào múp míp đã mở ra, mơ hồ thấy được cả một cái trứng vịt nhỏ đang rung lên ở bên trong. Ngón tay cô đang cọ xát vào hộŧ ɭε ướt đẫm mẫn cảm. Nhược Diệp lúc này nghiêng đầu dựa vào tường, hơi thở phì phò dồn dập. Hàng lông mày ngày thường cao ngạo, nay vì lực đạo ở ngón tay mà nhăn lại vào nhau. Hai mắt cô mê ly. Đôi môi vô ý phát ra những tiếng như mèo kêu làm người rủ lòng thương.

Thấy cảnh đẹp da^ʍ uế động lòng người như thế, Sở Hữu không khỏi hít hà một hơi, ánh mắt cũng trở nên mịt mờ không rõ. Hắn bây giờ chỉ cảm thấy trong căn phòng y tế nho nhỏ này, tiếng rêи ɾỉ của Nhược Diệp đang hòa cùng tiếng tim đập thình thịch trong lòng ngực mình. Hễ người đàn ông nào mà thấy người mình có hảo cảm đang ở trước mặt mình làm ra loại chuyện này đều sẽ mạc danh xúc động. Mà hắn cũng có chút xấu hổ cùng giận dữ khi phát hiện cái bên dưới của mình đã im lặng ngẩng đầu lên.

Đáng chết!

Cảm giác được lửa nóng dưới thân, Sở Hữu thầm mắng chính mình. Đối với cái ý tưởng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của của bản thân, hắn cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.

Lúc này Nhược Diệp cũng thấy cái thứ to lớn của Sở Hữu đã ngẩng đầu. Cái đó của hắn dựng thành túp lều cao cao làm Nhược Diệp không khỏi liếʍ môi. Xem ra nam phụ thuần khiết nhất tiểu thuyết cũng được trời cao ưu ái nha, chỉ là...

Nhìn Sở Hữu một bộ xấu hổ đứng đực một chỗ, Nhược Diệp không khỏi cong môi cười. Còn ngượng ngùng à, xem ra lần này cô có thể xuất toàn lực chơi một lần rồi!