Hệ Thống Ăn Thịt

Chương 22: Thiếu gia hắc đạo chuyên sủng cục cưng (20)

"Thưa thầy, em xin lỗi... Em cảm thấy không khỏe lắm, thầy cho em xin nghỉ buổi này ạ!" - Trên lớp học, Nhược Diệp cố nén một trận kɧoáı ©ảʍ tê dại ở dưới thân rồi đứng lên kiên trì nói cho xong những lời này.

Giáo viên trên bục giảng thấy Nhược Diệp cắn chặt môi dưới, sắc mặt ửng hồng không bình thường nên cũng không nghi ngờ gì liền đồng ý.

Trong lớp có bạn học nghi hoặc, có bạn quan tâm chăm chú nhìn Nhược Diệp bước đi gian nan ra khỏi lớp.

Thật là đáng chết!

Trong âʍ đa͙σ truyền đến sự tê mỏi cùng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, cô vừa ra được khỏi lớp liền nhịn không được xụi lơ trên đất. Cả qυầи ɭóŧ với quần an toàn của cô đã sớm ướt đẫm. Đôi tay kéo lấy váy, môi dưới cắn chặt lại mới có thể nhịn xuống không phát ra âm thanh gì.

Anh trai đi công tác, thêm Dương Nhu đã dọn đi nên ngoài người hầu ra thì chỉ còn lại hai người Lâm Chấn bọn họ. Số lần gần đây hai người bạch bạch bạch có thể nói đến trình độ làm càn. Trong căn nhà to như vậy, bất luận là phòng khách, hành lang, phòng tắm hay cả hoa viên đều lưu dấu vết của bọn họ. Trầm trọng hơn nữa là có lúc người hầu còn đang quét dọn trong phòng khách thì Lâm Chấn lại ôm cô vừa đi vừa ȶᏂασ ở cách đó không xa nữa. Sáng hôm nay, ông ấy còn muốn nhét đồ vào trong người cô, thế mà cô lại nhất thời thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên cũng liền đồng ý luôn. Kết quả là cô đã xem nhẹ trình độ mẫn cảm của mình rồi. Độ rung càng ngày càng lớn, cô cũng càng ngày càng không khống chế được chính mình nên mới chạy ra khỏi lớp như này.

Hiện tại việc cấp bách nhất là phải tìm một chỗ nào kín kín lôi cái vật đáng chết này ra mới được.

Cắn chặt môi dưới, đôi tay vô lực chống đỡ trên bờ tường. Cô cố nén lại dâʍ ŧᏂủy̠ như thủy triều trào ra, định chậm rãi đứng lên.

"Ưʍ..." - Hai chân cô lúc này gần như mất hết sức lực, chỉ có thể vô lực đỡ tường.

Không được, chịu không nổi... Muốn... Muốn có côn ŧᏂịŧ lớn hung hăng cắm vào...

Đang lúc Nhược Diệp sắp vô lực tụt xuống thì một đôi tay dài đã kịp thời đỡ lấy cô.

"Cậu sao vậy? Nơi nào không thoải mái à?" - Là giọng nam dễ nghe mang theo một tia hoảng loạn.

Hai mắt ngần ngập nước chớp chớp, Nhược Diệp có chút mê mang nhìn Sở Hữu đỡ lấy mình. Từ sau cái ngày hai người làm quen thì bọn họ luôn "trùng hợp" gặp nhau như thế nên bây giờ giữa hai người hẳn là quan hệ bạn bè không tệ lắm. Chỉ là, qua hôm nay, chắc chắn không còn như vậy nữa đâu.

Sở Hữu lúc này đã sớm không duy trì được sự bình tĩnh thường ngày. Nhìn sắc mặt Nhược Diệp ửng hồng, toàn bộ cơ thể mềm như bông nằm xụi lơ trong lòng ngực mình, đôi mắt ngập nước nhìn hắn đầy mê mang, còn cả cảm giác ấm áp và mùi thơm cơ thể trên người cô truyền đến, Sở Hữu chỉ thấy trái tim mình đập bùm bùm không ngừng nhảy nhót. Hắn lo lắng Nhược Diệp có bị bệnh gì nghiêm trọng hay không nhưng cũng không thể khống chế được những rung động khác thường.

Sự hiện diện của Sở Hữu lúc này với Nhược Diệp quả là một cơ hội tốt trời ban. Không những hắn có thể giải quyết được tình trạng bây giờ của mình mà cô còn có thể ăn được thịt mà mấy ngày nay không có thời gian xuống tay nữa.

Nhược Diệp giãy giụa đẩy Sở Hữu ra rồi nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng WC nữ. Cô nhẫn nại gần như buột miệng thốt ra tiếng rêи ɾỉ, giọng cô khàn khàn: "Cậu... Ưʍ... Đừng lại đây... Tôi có thể tự mình giải quyết được!"

Nhìn Nhược Diệp nghiêng nghiêng ngả ngả, cả người mềm yếu vô lực, trông cô thật sự không thoải mái. Nhưng cô lại không để cho hắn giúp, đây là không tín nhiệm hắn rồi, cô không muốn có gì liên quan đến hắn sao? Nghĩ vậy, Sở Hữu không khỏi nhíu nhíu mi, mắt trùng xuống, cả người thoạt nhìn có chút cô đơn.

"Ưʍ..." - Đi chưa được vài bước, đột nhiên kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ đánh úp tới, Nhược Diệp không chịu đựng được liền ngồi xổm dưới dất. Cùng lúc này, Sở Hữu cũng kịp thời bế người cô lên.

Nhìn Nhược Diệp ở trong lòng ngực, ánh mắt cô hoảng loạn sau đó là giãy giụa mãnh liệt, Sở Hữu chỉ cảm thấy trong lòng mình hơi đau xót. Hắn cho rằng Nhược Diệp không thích tiếp xúc như thế này nên một bên chạy nhanh đến phòng y tế, một bên miễn cưỡng kéo khóe môi ra cười cười: "Thật xin lỗi... Nhưng bây giờ cậu tốt nhất nên đến phòng y tế thôi. Nếu không thì tôi sẽ không yên tâm được. Cậu đừng hiểu lầm, không phải là tôi có ý tưởng gì không an phận đâu, dù sao thì chúng ta cũng là bạn cùng trường mà..." - Nói xong lời này, giọng nói Sở Hữu cũng càng ngày càng nhỏ cho đến khi im bặt, cả người hắn trông có chút ảm đạm.

Chỉ là lúc này Nhược Diệp hoàn toàn không có thời gian suy xét ý tứ gì khác, trong âʍ đa͙σ cô không ngừng rung lên đem đến kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng cường liệt. Lúc này không cho phép cô suy nghĩ nhiều, nên bây giờ trong đầu cô chỉ điên cuồng spam:

# làm thế nào để đẩy người thân sĩ dịu dàng lên giường đây #

# bá vương ngạnh thượng cung đại pháp vẫn là tốt nhất #

# rốt cuộc cũng có thể chơi Sở Hữu rồi (≧▽≦)/#

# yêu đương vụиɠ ŧяộʍ trong phòng y tế quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ #