Chủ Ao Nuôi Cá

Chương 2

Không lâu sau, cuối cùng Thời Dư cũng phi đến bên bờ biển. Vào mùa này, nắng trên bãi cát vô cùng chói chang, cũng may có gió biển man mát, nhiệt độ cao cũng coi như dịu đi được phần nào.

Thời Dư vượt qua bãi đá ngầm gồ ghề một cách thành thục và khéo léo, thỉnh thoảng lại có bọt sóng vẩy lên chân, lên người cậu, mang lại từng đợt mát rượi. Hệ thống thì đang điên cuồng đập bàn trong đầu cậu: [Mau lên mau lên, còn nửa tiếng nữa là triều lên rồi.]

[À đúng, có muốn biết hôm nay thu hoạch được gì không? Tôi có thể tiết lộ trước cho cậu.]

[Im miệng đê.] Thời Dư quả quyết từ chối: [Một ngày được rút thưởng một lần, cậu lải nhải ít thôi cho tôi nhờ! Rút thưởng mà lại biết trước kết quả thì còn ý nghĩa gì nữa!]

[Thế cậu ra khơi đi, ra khơi thả lưới một lần là được rút thưởng mười lần liên tiếp!]

[Một mình tôi thu mười tấm lưới? Chắc là cậu muốn tôi ngỏm chứ gì.]

[Thôi được rồi, dù sao cậu hoàn thành được nhiệm vụ hằng ngày thì ông đây cũng chẳng buồn quan tâm đến cậu, mọi người dễ dãi với nhau là được rồi.] Hệ thống lên tiếng, lại còn hiện một cái meme Tuzki rút thưởng trong đầu cậu nữa chứ.

Thời Dư trợn trừng mắt, cậu nhảy lên kẽ hở rộng khoảng hai mét giữa hai tảng đá ngầm, tìm được chai coca dùng để đánh dấu của mình. Cả thôn này có mỗi mình cậu lấy chai coca vị anh đào để làm đánh dấu thôi đấy.

Nước biển đã rút xuống chỉ đến chỗ cẳng chân, vừa tầm ngập cái lưới ô. Thời Dư đặt thùng nhựa lên hòn đá ngầm nổi lên bên bờ, để cho nó đứng vững rồi đeo găng tay, xuống nước đi thu lưới ô.

Tấm lưới ô được cột vào một tảng đá ngầm và chặn lại bằng một tảng đá khác để tránh cái kết bị sóng cuốn đi. Thời Dư lội xuống nước, những bước chân của cậu khiến nước biển xung quanh trở nên hơi hơi đυ.c. Cậu đi tới bên một tảng đá ngầm nhỏ, chuyển tảng đá đi rồi mới rút lấy lưới ô. Thời Dư cầm khung dây thép của tấm lưới rồi lắc lắc, thấy không có cá tôm gì bèn thu tiếp phần phía dưới.

Đám hải sản ngốc nghếch như cá, tôm, cua các loại lọt vào trong lưới ô, chúng hớn ha hớn hở thưởng thức một bữa tiệc lớn, sau đó mới phát hiện mình không thoát ra ngoài được nữa. Lúc này, phần lớn những con muốn đào tẩu thì sẽ bơi về phía hai bên đầu lưới, chỉ có số ít những con chưa kịp phản ứng mới dừng lại ở đoạn giữa tấm lưới. Điều này có nghĩa là nếu như ô lưới đầu tiên không thu hoạch được gì thì xác xuất tấm lưới này bắt được hải sản sẽ giảm đi gần một nửa.

Thời Dư chẹp chẹp miệng, cậu vớt ô lưới thứ hai lên khỏi mặt nước, bên trong có một đống đen sì sì và hơi hơi lấp lánh. Trong lòng cậu bèn mừng rơn, tiếp đó lại ra sức lắc lắc, cái đống đen sì kia bắt đầu “hiện nguyên hình”. Đó là một dây rong biển ngăn ngắn.

[Ý.] Giọng điệu của hệ thống như đang xem kịch vui: [Xem ra hôm nay âu hoàng bị điều về châu Phi rồi.]

[Nhiệt liệt đề cử buff vận may, chỉ cần bỏ ra một trăm token, mua chỗ tôi không sợ bị thiệt cũng không lo bị lừa. Anh bạn à, tôi khuyến khích cậu nên thử một chút.]

[Không mua, cảm ơn.] Thời Dư trả lời nó một câu rồi lắc lắc tấm lưới ô trong tay, lắc cho rong biển rơi vào trong túi lưới thắt nút ở đầu trên nhất của lưới ô, cậu không để bụng và tiếp tục thu lưới. Ngư dân mà, toàn phải kiếm cơm dựa vào ông trời, thả lưới bắt được hay không bắt được đều là chuyện thường cả, hôm nay cậu thu hoạch được một dây rong biển, đem về nhà làm rau trộn cũng không tồi rồi. Tuy rằng ở biển, cái thứ rong biển này có tặng người ta cũng chẳng thèm lấy, song với một ngư dân sinh ra bên biển và lớn lên trong đất liền như Thời Dư, cậu ăn thứ gì có mùi vị của biển cũng vui như mở cờ trong bụng, dẫu nó chỉ là rong biển.

Hai ô lưới sau đó vẫn trống rỗng, tới ô lưới thứ năm thì hai mắt Thời Dư sáng lên: “Có thu hoạch rồi!”

Chỉ thấy một con cua bùn to như lòng bàn tay đang bò bên trong lưới. Thời Dư lắc lưới cho con cua bùn đó rơi vào túi lưới, mất đi từng tầng lưới ngăn cản, con cua bùn bèn lộ ra “dung nhan” của nó.

Thời Dư liếc có cái đã không nhịn được mà mỉm cười, ban nãy cậu không nhìn rõ cho lắm, chỉ thấy bóng con cua nên cứ ngỡ nó chỉ to bằng bàn tay, giờ nhìn lại mới thấy phần giữa của con cua đã to hơn một bàn tay rất nhiều rồi, con này bét cũng phải hơn một cân.

Hai cái càng của con cua bùn huơ huơ trong lưới, nếu không cẩn thận để ngón tay bị hai cái càng ấy kẹp trúng thì Thời Dư chắc chắn cậu có thể tới bệnh viện và hẹn trước một cuộc phẫu thuật điều trị gãy xương.

[Ý, hên quá ha!] Hệ thống không cam chịu lên tiếng. Hải sản mà âu hoàng Thời Dư thu được đó giờ đều thuộc hai phía rõ ràng, một là không bắt được tí gì, hai là bội thu được mẻ đầy thùng. Trong lòng Thời Dư cũng hiểu rõ điều này, ban đầu hệ thống còn định nhân lúc Thời Dư chưa làm rõ được tình hình thu hoạch của mình, lừa cậu bỏ token mua buff âu hoàng, hiện giờ nhìn con cua bùn mà Thời Dư vớt lên là nó biết nó chả trông chờ được gì nữa rồi.

[Dù sao tôi cũng không mua cái buff âu hoàng gì gì đó đâu, cậu từ bỏ đi, không ai có thể ngăn cản việc hôm nay tôi nâng ao cá lên cấp một được đâu!] Thời Dư vừa nói vừa tiếp tục thu lưới, sau khi gặt hái được một con cua bùn thì tấm lưới ô của cậu đã qua được một nửa. Quả nhiên, bên trong ô thứ sáu đến ô thứ chín chả có gì cả, song túi lưới thắt nút cuối cùng lại đầy ăm ắp.

Thời Dư nắm lấy khung dây thép của ô lưới cuối cùng rồi ra sức nhấc lưới ô lên khỏi nước. Xuyên qua ánh mặt trời, bên trong không gian bé nhỏ vẫn còn hai con ghẹ xanh, một con cá lạc đốm to bằng cánh tay và hai con không biết là cá gì. Trong miệng con cá lạc còn để lộ một cái đuôi cá, nom nó như kiểu có chết cũng phải làm ma no vậy.

Thời Du mặt mày hớn hở xách lưới ô về tới bãi đá ngầm bên bờ, còn cố ý giơ thùng cách xa mặt biển một chút, sau đó mới dám mở túi lưới thắt nút của lưới ô và đổ hải sản vào bên trong. Cua bùn thì không vấn đề chi, cho nó một con dao găm chắc nó cũng chẳng bò ra được, song con cá lạc kia lại khác, bên trong thùng không có gì nó còn nhảy ra ngoài được chứ huống chi trong thùng còn có những loài khác.

Thời Dư thấy hơi hối hận vì hôm nay không đem thêm hai cái thùng tới,

Hệ thống nhắc nhở: [Còn hai mươi lăm phút nữa, cậu còn hai cái lưới ô chưa thu đấy.]

[Biết rồi biết rồi.] Thời Dư đáp một tiếng, thành thục đổ cá lạc và cua vào bên trong, con cá lạc kia lấy đà cái rồi nhảy lên từ trong thùng, để lộ nửa thân người và đạp đổ cả thùng. Cũng may Thời Dư đã có chuẩn bị từ trước, cậu nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cái thùng và không để cho cua ở bên trong chuồn đi. Con cá lạc kia thì ngã bẹp trên cát đá, nó không cam tâm giãy giụa hai bận, biết không bơi được bèn nằm bò ra không động đậy nữa.

Thời Dư cũng không gấp, cậu ngắm chuẩn một hòn đá ngầm nhỏ hình lát cắt nhô lên. Con cá lạc to bằng cánh tay kia rất hung dữ, bét nhất cũng phải nặng bảy, tám cân, chỉ riêng cái miệng kia của nó khi mở ra đã phải rộng đến mười centimet, cộng thêm thể hình thì với con cá lạc này, cắn đứt một miếng thịt chẳng phải chuyện gì khó khăn cả. Thời Dư cầm kìm gắp than của cậu rồi kẹp vào phần giữa của con cá, cá lạc bèn giãy giụa một lát. Chiếc kìm gắp than này là phiên bản mà các làng chài ven biển đặc biệt cung cấp, lực ma sát của bánh răng đã tăng lên mấy lần nhưng con cá lạc vẫn giãy ra được.

Thời Dư lại thử kẹp thêm mấy lần, mãi tới khi con cá lạc bị giày vò đến mức sức cùng lực kiệt cậu mới thả nó vào trong thùng. Các lạc vào thùng xong thì Thời Dư lập tức ném kìm gắp than đi và đẩy hòn đá ngầm ban nãy cậu nhìn trúng kia lên, lúc này mới yên tâm chạy đến chỗ cách khoảng mười mét để thu tấm lưới ô thứ hai và thứ ba.

Có lẽ do vận may của cậu tới đây là kết thúc nên hai tấm lưới ô còn lại tổng cộng chỉ thu được một con cá mù làn. Loài cá này có thể dài hơn một ngón tay đã được coi là lớn rồi, mà con cá Thời Dư thu được cũng chỉ dài hơn ngón tay cái có một chút, cậu chẳng xoắn xuýt gì, vung tay ném nó vào trong thùng rồi gọi hệ thống: [Giao nhiệm vụ hằng ngày, mau lên.]

[Đang thống kê nhiệm vụ hằng ngày, một con cá mù làn, một con cá thu Đại Tây Dương… Xin lỗi, trước mắt, đối với yêu cầu ba con cá bất kì của [Nhiệm vụ hằng ngày! Xe ba gác cá vàng BMW!], bạn còn thiếu một con nữa.]

Thời Dư lạnh lùng nói: [Bớt lắm điều cho tôi nhờ, cá lạc không tính là cá à?]

[Nhiệm vụ hằng ngày yêu cầu các loại cá, cá lạc là cá lạc, không phải cá.] Hệ thống ung dung nói.

*Ý của hệ thống là nhiệm vụ yêu cầu các loại cá (鱼类), mà tên gọi của cá lạc trong tiếng Trung lại là 海鳗, không có chữ 鱼 nên không được xem là 鱼 (cá).

[Cá lạc thuộc họ cá dưa ấy, là cá cả.] Thời Dư không hề khách khí nói: [Cậu không tin tôi thì về nhà mà tra Baidu? Xem xem là đứa nào bị ngáo?]

[Lời của Baidu không tính, lời của tôi mới tính.] Hệ thống giải thích: [Anh bạn à, cũng không phải tôi đào hố cậu đâu, ban nãy tôi mới tìm được danh sách nhiệm vụ, bên trong có một nhiệm vụ chi nhánh là bắt mười cân cá lạc trở lên, sau khi hoàn thành thì nhận được mảnh ghép ao cá cấp hai X1, hay là cậu xem xét việc bắt thêm một con cá nữa đi?]

Vẻ mặt Thời Dư lạnh lùng, cậu đang kiềm chế cơn phẫn nộ: [Chỉ cần là cá thì được?]

[Đúng vậy, là cá thì đều được.] Hệ thống trả lời.

Thời Dư nghe xong câu đó của nó bỗng nở một nụ cười nhẹ, cậu dùng kìm gắp than kẹp lấy đuôi cá chỉ còn lộ mỗi phần đỉnh trong miệng con cá lạc rồi lôi nó ra. Cá lạc không cam tâm giãy giụa một hồi, thế nhưng nó đã chẳng còn bao nhiêu sức lực, không thể bảo vệ được miếng ăn cuối cùng của mình. Con cá nhỏ bị Thời Ngư lôi ra từ trong miệng nó chỉ còn có một nửa.

[Được rồi, mau tổng kết đi.]

Thời Dư gian tà làm kí hiệu tay OK, tiếp tục nói: [Cậu nói cứ cá là được mà, thế thì phải tính cả cá chết chứ.]

[…] Hệ thống trầm ngâm mất một lúc: [Nhiệm vụ hằng ngày! Xe ba gác cá vàng BMW hoàn thành, xin hỏi người làm nhiệm vụ nhận giải thưởng bây giờ hay để sau.]

[Giờ luôn đê.] Thời Dư liếc nhìn hòn đá ngầm ở bên cạnh rồi lại nhìn ba tấm lưới ô. Ngày mai ra khơi nên hôm nay cậu không thả lưới ô nữa, phải đem chúng về nhà. Thời Dư chẳng hơi đâu xách cái thùng nhựa nặng gần hai mươi cân và ba tấm lưới ô, thêm cả một hòn đá mười cân đi về nhà.

[OK~ Điều tra thấy trước mắt không có ai chú ý, xe ba gác cá vàng BMW đã được đỗ bên đường, vị trí cách người làm nhiệm vụ ba trăm mét. Mời người làm nhiệm vụ kịp thời nhận giải thưởng để tránh bị mất.] Hệ thống nói xong còn ném cho Thời Dư một cái chìa khóa, đương nhiên đó là chìa khóa của xe ba gác cá vàng. Thời Dư tiện tay bỏ chìa khóa vào trong túi áo, dùng kìm gắp than nhét nửa con cá kia vào miệng con cá lạc một cách thô bạo rồi thành toàn cho nó làm một con ma đói. Tiếp đó, cậu ném con cá mù làn về với biển, xong xuôi mới xách thùng trở về.

Xe ba gác cá vàng BMW không hổ là xe ba gác cá vàng BMW. Khắp người nó phủ một màu lam đậm, mái che sang trọng, đèn pha sáng loáng, thậm chí giữa ghế ngồi còn khắc logo của BMW, đệm lưng trên ghế cũng tân trang thành hình vẽ của BMW, có đứng từ xa cũng nhìn ra được đây chính là một con “BMW”.

Đừng đùa, có mùi vị của BMW thật đấy.

Thời Dư vuốt mặt một cái, cậu im lặng đặt thùng nhựa nặng muốn chết người ra phía sau xe rồi khóa tất cả thanh chắn tinh tế lại. Thời Dư ngồi ở phía trước, cậu khởi động xe và lái về nhà, còn tiện thể kiểm tra xem hướng dẫn sử dụng vật phẩm của con BMW này:

[Xe ba gác cá vàng BMW.]

[Dựa theo yêu cầu mãnh liệt của một vị yêu thích xe BMW trứ danh nào đó, hệ thống đã đặt một chiếc BMW hiệu xe ba gác cá vàng từ tổng công ty BMW, cao cấp xa hoa, bảo đảm chất lượng sản phẩm, tổng hợp cả tính thực dụng và tính thẩm mĩ trong cùng một sản phẩm, dù ở nhà hay ra ngoài du lịch, hoặc khi vội vã bán hàng, đây quả là một sản phẩm cao cấp thiết yếu.]

[Cảm nghĩ của nhà thiết kế: Càng ngày càng không hiểu thường thức của những kẻ giàu có thời bây giờ.]

[Hệ thống bình luận: Sở thích kì quái gì đây không biết?]