Dù mùa hè chưa trôi qua, nhưng ngành trang phục phải đi trước đón đầu mùa vụ và chuẩn bị trước sản phẩm cho quý sau. VINE chuẩn bị ra mắt trang phục mùa thu vào tháng 9, từ tháng 8 sẽ bắt đầu tuyên truyền quảng cáo.
Trì Y Y không phải người mẫu ký hợp đồng độc quyền với VINE, mỗi lần chụp hình đều phải ký hợp đồng mới. Lần trước đã hẹn thời gian với người phụ trách của VINE để bàn về lần hợp tác mới. Tới ngày hẹn, cô dậy sớm trang điểm rồi tới văn phòng của VINE, vốn tưởng lần này người bàn chuyện hợp đồng với cô vẫn là vị giám đốc trước đó, nhưng lúc tới phòng làm việc, cô lại được trợ lý dẫn tới văn phòng của Tôn Nhất Mạn.
“Chị Mạn.” Trì Y Y đẩy cửa ra chào hỏi.
Tôn Nhất Mạn đang cúi đầu xem tài liệu, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, nở nụ cười thân thiết, ý bảo Trì Y Y: “Em ngồi đi.”
Trì Y Y ngồi đối diện bàn làm việc, Tôn Nhất Mạn ngồi ở vị trí bà chủ, cô ngồi ở vị trí nhân viên, khoảng cách tầng lớp đã bị kéo giãn ra một chút.
Bởi vì liên quan đến Lục Cạnh, bây giờ mỗi khi Trì Y Y đối mặt với Tôn Nhất Mạn sẽ không được tự nhiên như trước kia, cô hắng giọng hỏi: “Chị Mạn tìm em ạ?”
Tôn Nhất Mạn tháo kính xuống, vẻ mặt áy náy nhìn Trì Y Y, “Chị muốn xin lỗi em, Lục Cạnh đã nói cho chị biết chuyện của David. Y Y, thật sự rất xin lỗi, chị không biết David là dạng người như vậy, còn giới thiệu anh ta cho em, suýt nữa đã hại em gặp chuyện.”
“Không sao ạ, chị cũng không cố ý.” Trì Y Y rộng lượng xua xua tay, “Với lại, anh ta đã bị bắt, em cũng không xảy ra chuyện gì.”
Tôn Nhất Mạn thở dài, tự trách: “Chị đúng là, đang yên đang lành lại mang lòng đi gây họa. Cũng may em không sao, nếu không chị thật sự sẽ áy náy cả đời.”
“Chị Mạn, chuyện này đã qua rồi, chị cũng đừng để trong lòng nữa.” Trì Y Y dừng một chút, lại hỏi: “Chị Mạn, chị tìm em còn có chuyện khác sao?”
“Ừ, chị muốn nói chuyện riêng với em về việc hợp tác.” Tôn Nhất Mạn cười nói: “Ý định ban đầu của chị khi sáng lập VINE chính là muốn tạo ra một thương hiệu của riêng mình, để càng nhiều người có thể nhìn thấy thiết kế của chị. Bây giờ VINE đã đi vào quỹ đạo, chị cũng muốn điều chỉnh những phương diện khác một chút.”
Trong lòng Trì Y Y giật thót, có linh cảm không lành.
Các thương hiệu thời trang lớn thường có người mẫu độc quyền, người mẫu thành công là người sẽ khiến mọi người lập tức nhớ đến thương hiệu quần áo mà cô ấy đại diện mỗi khi nhìn thấy mặt cô ấy. Trì Y Y thường làm người mẫu cho shop online, nếu VINE tiếp tục sử dụng cô sẽ khó tránh khỏi việc tự hạ thấp giá trị của mình.
Trì Y Y nghĩ, Tôn Nhất Mạn đích thân tìm cô, có lẽ là không muốn tiếp tục hợp tác với cô nữa.
“Y Y, chị muốn ký hợp đồng với em.”
“Dạ?” Nghe được câu nói nằm ngoài dự đoán, Trì Y Y rất bất ngờ.
Tôn Nhất Mạn lấy một bản hợp đồng từ trong ngăn kéo ra đưa cho Trì Y Y, “Chị muốn ký hợp đồng để em làm người mẫu cho thương hiệu của chị. Đây là hợp đồng, em xem đi, có vấn đề gì thì cứ nói.”
Trì Y Y giở hợp đồng, “5 năm ạ.”
Cô vẫn chưa phản ứng kịp, ngẩng đầu lúng túng nói: “Chị Mạn, chị vì bồi thường cho em mà bỏ vốn gốc lớn như vậy ạ.”
Tôn Nhất Mạn cười, “Đúng là chị muốn bồi thường cho em, nhưng ký hợp đồng với em cũng không phải hoàn toàn vì điều này.”
Trì Y Y suy nghĩ một chút, hỏi: “Bởi vì Lục Cạnh sao?”
Tôn Nhất Mạn sẽ không lấy việc phát triển thương hiệu ra nói đùa. Sở dĩ cô ta muốn ký hợp đồng với Trì Y Y, cũng bởi vì hình ảnh của cô tốt, phù hợp với với sự định vị trong thiết kế trang phục của cô ta, hơn nữa năng lực của cô thật sự rất tốt.
Nhưng nghe thấy Trì Y Y hỏi như vậy, cô ta vẫn gật đầu một cái.
Nghe được câu trả lời trong dự kiến, Trì Y Y cúi đầu nhìn hợp đồng trong tay, không biết tại sao lại thấy hơi do dự.
Rõ ràng đây là cơ hội mà cô hằng mong ước, VINE có thể đáng tin hơn nhiều so với cửa hàng đồ lót tình thú, tuy là thương hiệu mới nhưng cũng có chút danh tiếng trong ngành, rất có tương lai. Sau khi ký hợp đồng này cô sẽ có một công việc người mẫu ổn định, cũng không cần bữa đói bữa no, lo lắng vì không nhận được lịch chụp hình nữa.
“Em yên tâm đi, về khoản tiền lương chị sẽ không bạc đãi em.”
Trì Y Y mím môi suy nghĩ một chút, hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Em ký.”
Cô cầm bút, ký tên mình lên trên bản hợp đồng.
Trì Y Y cảm thấy vừa rồi mình có quá nhiều suy nghĩ linh tinh. Cho dù Tôn Nhất Mạn nể mặt Lục Cạnh nên mới bố thí công việc này cho cô, cho dù cô ta là người trong lòng Lục Cạnh thì sao chứ, Trì Y Y cô không phải người thanh cao gì cả, có công việc tốt là cô nhận, cứ có tiền là cô sẽ kiếm.
“Xong rồi.” Trì Y Y đưa bản hợp đồng qua.
Tôn Nhất Mạn nhận lấy, vươn tay về phía Trì Y Y, “Hợp tác vui vẻ.”
Trì Y Y vươn tay nắm tay cô ta, “Hợp tác vui vẻ.”
“Đã ký hợp đồng độc quyền với VINE thì sau này em không thể hợp tác với người khác nữa rồi.” Tôn Nhất Mạn dùng giọng điệu nghịch ngợm nói.
“Em hiểu quy tắc mà.”
“Còn nữa, Y Y, phong cách trang phục mùa thu lấy sự đơn giản, tinh anh và giàu kinh nghiệm làm chủ. Chị hy vọng em có thể cắt tóc trước khi chụp hình.”
Trì Y Y hoảng hốt, dùng ngón tay cuộn mái tóc dài đang buông xõa, “Cắt ngắn ạ?”
Tôn Nhất Mạn gật đầu, “Chị hy vọng hình tượng của em có thể thống nhất với ý tưởng thiết kế trang phục.”
Trì Y Y im lặng không nói, một lát mới trả lời: “Em hiểu rồi.”
Ánh mắt Tôn Nhất Mạn hơi lóe lên, cười hài lòng, bỗng nhìn Trì Y Y hỏi: “Ngày mai em có đi Nam Sơn với Lục Cạnh không?”
“Dạ? Đi Nam Sơn làm gì?”
“Lục Cạnh không nói với em à, mai là ngày giỗ mẹ anh ấy, hằng năm anh ấy sẽ đến nghĩa trang Nam Sơn thăm dì.”
Trì Y Y kinh ngạc, “Mẹ anh ấy mất rồi ạ?”
“Em không biết sao?”
“Vâng.” Nét mặt Trì Y Y lộ vẻ ngượng ngùng, “Em chưa từng hỏi.”
Sâu trong mắt Tôn Nhất Mạn vụt qua một nụ cười đắc ý, nhưng giọng điệu khi nói chuyện lại hết sức bi thương, “Mẹ Lục Cạnh qua đời năm anh ấy học lớp 12, chuyện này đã đả kích rất lớn đến anh ấy, anh ấy đã bị sa sút tinh thần một khoảng thời gian.”
“Từ nhỏ chị đã đi theo dì Cẩn học đàn piano. Dì ấy là cô giáo của chị, ngày mai chị sẽ đi Nam Sơn thăm dì cùng Lục Cạnh.”
Trì Y Y không biết trả lời như nào, chỉ có thể nói một câu: “Đúng là nên đi thăm bà ấy.”
Sau khi rời khỏi văn phòng của VINE, Trì Y Y chụp hợp đồng cho chị A xem. Cô cũng không sợ chị A sẽ trách cô tự làm chủ, từ lâu trước đó, chị A đã đề xuất cô nên cố gắng nắm bắt để ký hợp đồng độc quyền với VINE.
Quả nhiên, tin nhắn mới được gửi đi không lâu, chị A đã gọi điện thoại tới. Chị ấy cực kỳ kích động, nói một lèo mấy từ “trâu bò”, khen Trì Y Y lên đến tận trời. Hợp đồng của VINE có thể coi là đơn hợp tác lớn nhất mà công ty lấy được trong năm nay, chị A bảo buổi chiều Trì Y Y tới công ty một chuyến, chị ấy phải dẫn cô đi ăn mừng một bữa thật hoành tráng.
Theo lý thuyết, ký được hợp đồng độc quyền thì Trì Y Y nên vui vẻ mới đúng, nhưng tâm trạng cô ỉu xìu, không hề có cảm giác kích động.
Cô nghĩ đến lời nói khi nãy của Tôn Nhất Mạn. Cô ta có thể vì Lục Cạnh mà ký hợp đồng với bạn gái của anh, sẽ đi thăm mộ mẹ anh cùng anh, xem ra cô ta cũng rất quan tâm người bạn như anh, chẳng trách Lục Cạnh vẫn luôn nhớ mãi không quên cô ta.
Thời tiết bên ngoài nóng nực, trong lòng Trì Y Y đã không thoải mái, giờ lại càng cảm thấy bức bối ngột ngạt. Cô giơ tay hất tóc lên, chợt nghĩ đến cái gì đó, bèn cúi đầu nhìn mái tóc dài đang xõa tung trước ngực.
Trì Y Y đến tiệm cắt tóc mình hay lui tới. Sau khi biết cô muốn cắt phăng mái tóc dài thì Tony vô cùng giật mình, tay anh ta cầm kéo, còn miệng thì xác nhận hết lần này đến lần khác với cô. Thật ra trong lòng Trì Y Y cũng không nỡ, bà nội cô cảm thấy con gái để tóc dài mới đẹp, cho nên từ nhỏ đến lớn cô đều nuôi một mái tóc đen dài óng ả.
“Tiểu Y, cô thật sự muốn cắt đi mái tóc yêu thương của cô hả.” Tony lại hỏi một lần nữa.
Ngay tại thời điểm này, Trì Y Y bỗng nhớ tới lần trước ở “Lạc Hướng”, Vương Xuyên nói Lục Cạnh thích cô gái có mái tóc dài bồng bềnh. Toàn thân cô chỉ có một điểm này là phù hợp với thẩm mỹ của anh, nếu cắt tóc đi, cô sẽ không còn một chút liên quan nào với hình mẫu lý tưởng của anh nữa.
“Tiểu Y?”
Trì Y Y ngẩng đầu, cô nhìn thấy sự do dự trong mắt mình, chỉ vì một người đàn ông đã có người khác trong lòng.
Cô nhắm mắt lại, lấy lại bình tĩnh, lúc mở mắt ra lần nữa đã hạ quyết tâm nói: “Cắt đi.”
.
Trì Y Y cái tóc ngắn, nhìn có vẻ già dặn hơn rất nhiều. Ngoại hình của cô vốn đã xinh đẹp quyến rũ, sau khi cắt tóc lại thêm vẻ cool ngầu, cả người toát ra khí chất chị đại mạnh mẽ. Mọi người ở công ty quản lý nhìn thấy kiểu tóc mới của cô đều rất bất ngờ, sau khi chị A biết đây là yêu cầu của VINE thì không nói gì, chỉ dặn dò cô đây là cơ hội hiếm có, phải nắm cho chắc.
Buổi tối chị A kéo Trì Y Y và mấy người mẫu do cô ấy quản lý cùng đi bar. Mấy người phụ nữ nhảy nhót cả đêm, con người cứ có chuyện vui là sẽ uống rượu ăn mừng, Trì Y Y là nhân vật chính nên đương nhiên uống không ít.
Từ bar ra, mặt trăng đã treo lên đầu cô, không còn sớm nữa.
Sau khi chia tay với đám chị A, Trì Y Y đi loạng choạng, móc điện thoại ra gọi cho Lục Cạnh.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Trì Y Y trực tiếp gân giọng lên nói: “Ra ngoài ăn khuya đi.”
Lục Cạnh lập tức nghe ra giọng cô ngà ngà say, anh nhíu mày, “Em lại đi uống rượu à?”
“Lần này không phải đi một mình, em đi cùng đám chị A.” Trì Y Y vẫn chưa quen với kiểu tóc mới cho lắm, tóc ngắn ngang cổ. Cô giơ tay sờ tóc, cười nói: “Anh ra đi, em cho anh một bất ngờ.”
Ngày mai Lục Cạnh xin nghỉ, hôm nay phải tăng ca để xử lý công việc. Anh vừa về chung cư, biết Trì Y Y uống rượu thì vội cầm chìa khóa xe, lại đi ra ngoài, “Em đang ở đâu?”
Trì Y Y đang ở gần Ngọc Giang, Lục Cạnh lái xe tới, sau khi xuống xe thì đi thẳng đến quán ăn khuya bên bờ sông. Ánh mắt anh tìm kiếm khắp nơi, mới đầu cũng không phát hiện ra Trì Y Y, mãi đến khi cô quay lại vẫy vẫy tay với anh.
“Em ở đây.”
Lục Cạnh nhìn Trì Y Y chăm chú, nét mặt thoáng chốc trở nên kỳ quái.
“Ngạc nhiên không.” Trì Y Y hất mái tóc ngắn, ném cho anh một ánh mắt quyến rũ.
Lục Cạnh đi tới, sau khi ngồi xuống thì nhìn chằm chằm Trì Y Y, anh nhíu mày, hỏi: “Sao lại cắt tóc ngắn?”
“Xấu lắm à?”
Lục Cạnh nói thẳng: “Anh thích tóc dài.”
Trì Y Y trợn mắt, trong lòng thầm mắng anh là đồ trai thẳng. Cô hất mái tóc ngắn của mình, nhìn Lục Cạnh nói: “Dù sao em cũng cắt rồi, anh không thích cũng phải nhìn cho thích.”
Lục Cạnh muốn nói lại thôi, anh rời mắt khỏi mái tóc ngắn của cô, nhìn sang gương mặt đỏ ửng, trầm giọng nói: “Sao em lại đi uống rượu?”
“Chị A nổi hứng nên dẫn em đi chơi.” Trì Y Y chống cằm nói: “Nhờ phúc của anh mà chị Mạn ký hợp đồng với em, sau này em chính là người mẫu cho thương hiệu của chị ấy.”
Cô cầm chai bia rót một cốc cho Lục Cạnh, lại cầm cốc của mình lên mời anh, “Nào, uống một cốc đi.”
Lục Cạnh nâng cốc, cùng chạm cốc với cô, Trì Y Y ngửa đầu uống cạn.
“Em uống vừa phải thôi.”
Trì Y Y lại rót đầy cốc, say khướt nhìn Lục Cạnh, cười nói, “Lục Cạnh, anh đúng là “vượng*” bạn gái, sau khi quen biết anh cuộc đời em suôn sẻ hơn rất nhiều.”
* Vượng: Từ này có nghĩa đem lại may mắn cho người khác
Lục Cạnh sững người, ngay sau đó ánh mắt dịu đi một chút, “Nói vậy thì anh còn là quý nhân của em.”
“Còn không phải sao.” Trì Y Y nghiêng đầu nhìn anh, “Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ăn đồ nướng ở quán ăn đó không?”
“Có.”
“Hôm đó tâm trạng em không tốt lắm, chị Mai nói với người ta là em quyến rũ chồng chị ấy. Những người ở trung tâm thương mại ngoài mặt thì cười hì hì, suốt ngày gọi Y Y dài Y Y ngắn, thật ra em biết bọn họ đều khinh thường em, cảm thấy em dựa vào sự lẳиɠ ɭơ, bán da thịt để kiếm tiền. Anh biết không, bọn họ còn đánh cược xem cuối cùng em có thể làm nhân tình của đàn ông hay không, rất nhiều người đều đặt là có.”
“Hôm đó lại gặp phải chuyện của bà nội em, nếu không có anh, có lẽ em thật sự ngủ với người ta rồi. Em đã nói với anh cuộc sống rất không thú vị, anh nói với em nếu ở một chỗ mà cảm thấy mệt mỏi quá thì có thể thay đổi nơi khác, cho nên em đã tới Ngọc Thành.”
Trong lòng Lục Cạnh động một cái. Anh không biết bước ngoặt khiến Trì Y Y rời khỏi huyện Tiểu Trì lại chính là lời nói của mình.
“Sau khi tới Ngọc Thành, không ngờ lại được anh cứu thêm lần nữa. Còn nữa còn nữa, chuyện David lần trước, nếu không phải lúc trước anh từng nhắc nhở em khi thay quần áo để chụp hình phải nhìn xem trong phòng thay đồ có camera hay không, còn dạy em cách tìm camera mini, thì suýt nữa em đã trúng bẫy rồi. Em cứ tưởng người ở huyện nhỏ đã đủ phức tạp, nhưng không ngờ rằng ở thành phố lớn càng đen tối hơn, cũng có quá nhiều người lòng dạ xấu xa trong thành phố.”
“Còn cả hôm nay, nếu không phải nhờ anh thì cũng không lấy được hợp đồng với chị Mạn.”
Mắt Trì Y Y lờ đờ do men say, khóe miệng chứa ý cười nhìn Lục Cạnh, giọng vang vang nói: “Anh chính là đại quý nhân của em! Nào, làm thêm cốc nữa.”
Cô nâng cốc lên, lại một cốc bia xuống bụng.
Lục Cạnh thấy cô lại muốn rót bia thì nhíu chặt mày, duỗi tay ngăn cản, “Quý nhân nói em không thể uống nữa.”
“Ơ kìa, đừng làm mất hứng thế.” Trì Y Y đẩy tay anh ra, “Lâu lắm rồi chúng ta không uống rượu với nhau, tối nay không say không về.”
Lục Cạnh cũng không biết tâm trạng Trì Y Y rốt cuộc là tốt hay không tốt. Cô uống bia liên tục, anh cản cô còn không vui. Nhìn dáng vẻ dữ tợn của cô, không giống như uống rượu mua vui, ngược lại giống như đang mượn rượu giải sầu.
Trì Y Y uống nhiều, càng về sau càng nói năng không rõ. Lục Cạnh thanh toán tiền, cưỡng chế kéo cô ra khỏi quán ăn khuya.
Cô đi đường không vững, ngã trái ngã phải. Lục Cạnh gọi người lái xe thuê, cõng Trì Y Y đi về phía đỗ xe bên bờ sông.
“Lục Cạnh.”
“Ừ.”
Trì Y Y nằm sấp trên người Lục Cạnh, hai tay ôm cổ anh, nhắm mắt lại, cả người đã không còn tỉnh táo cho lắm. Cô lẩm bẩm mấy câu, cứ ậm à ậm ờ, Lục Cạnh không nghe rõ.
“Em nói gì?” Lục Cạnh xốc cô lên trên.
“Tối hôm đó em thật sự muốn ngủ với anh, sao anh không tùy tiện chọn một khách sạn.”
Trì Y Y bĩu môi oán trách, hơi thở ấm áp phả lên cổ Lục Cạnh. Anh nghe vậy thì cong khóe môi cười một cái, cõng cô trên lưng, bước chân ổn định đi về phía trước, qua một lát mới bình tĩnh nói: “Bởi vì anh muốn thả cần câu dài câu con cá lớn.”