Buổi chiều Trì Y Y ra ngoài gặp mấy đối tác với chị A. Đến khi công việc xong xuôi, lúc trở về ngõ Du Dân thì trời đã tối, cô vốn định vào quán đồ xào ở đầu ngõ tùy tiện ăn chút gì đó, lại nghĩ ra hôm nay Triệu Hi từ huyện Tiểu Trì về nên lập tức bỏ suy nghĩ ăn cơm bên ngoài, mà đi thẳng về nhà trọ.
Vừa mở cửa ra, Trì Y Y đã ngửi thấy mùi thức ăn, cô đi đến phòng bếp nhỏ, quả nhiên nhìn thấy Triệu Hi đang bận bịu ở bên trong.
Triệu Hi nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, cười cười, “Cậu về rồi à, chờ chút nhé, tớ đang làm rau trộn.”
Trì Y Y nhìn cô ấy đeo tạp dề, mái tóc dài xõa tung, hoàn toàn là dáng vẻ dịu dàng khi ở nhà thì không khỏi cảm thán: “Cậu đúng là cô Tấm của tớ.”
“Được rồi, cậu bưng canh vào đi.”
“Ok.”
Trong lúc Trì Y Y về phòng thay quần áo ở nhà, Triệu Hi đã trộn rau xong, cô ấy lấy hai cái bát, quay đầu hỏi Trì Y Y: “Ăn canh trước hay là cơm trước?”
“Ăn canh.” Trì Y Y đến bên cạnh bàn ăn cúi đầu nhìn một cái, bốn món mặn một canh, có mặn có chay, chỉ nhìn cũng thấy thèm, “Vừa giỏi việc nước lại đảm việc nhà, không biết sau này anh nào có số hưởng đây.”
Triệu Hi cụp mắt, múc chén canh hạt sen cho Trì Y Y, nhắc nhở cô: “Vẫn hơi nóng, cậu uống từ từ thôi.”
Cô ấy cởi tạp dề rồi ngồi xuống, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trì Y Y, hỏi: “Đi cắt chỉ chưa?”
“Đi hôm qua rồi.” Trì Y Y uống một ngụm canh, vừa thè đầu lưỡi bị bỏng ra vừa nói: “Tối qua Lâm An còn mời tớ ăn cơm.”
Ánh mắt Triệu Hi ảm đạm, mím môi dưới, do dự một lát mới nói: “… Hình như Lâm An thích cậu.”
“Ừ, lúc trước anh ấy muốn theo đuổi tớ, không phải lần trước tới đã nói với cậu là muốn tìm được bạn trời đời tiếp theo rồi mới về gặp Bảo Trân sao, tớ vốn cảm thấy Lâm An rất thích hợp.” Trì Y Y rất thoải mái, không giấu giếm cái gì.
“Đúng là rất thích hợp.” Triệu Hi kéo khóe miệng xuống dưới, “Con người anh ấy không tệ.”
“Không phải cậu mới chỉ gặp anh ấy vào lần trước sao?”
“… Lúc anh ấy còn đi học tính cách đã rất tốt, còn rất thích cậu nữa.”
Trì Y Y hiểu ra, “Tớ nhớ ra rồi, năm đầu cấp hai người đều là lớp trưởng, thường xuyên đi họp cùng nhau.”
Triệu Hi im lặng, qua một lát lại hỏi: “Anh ấy… Có nhắc tới chuyện trước kia với cậu không?”
Trì Y Y gật đầu, “Hình như anh ấy vẫn rất hoài niệm về thời còn đi học, cậu có nhớ không? Sau khi nhà anh ấy chuyển đi, không phải có một khoảng thời gian anh ấy vẫn viết thư cho tớ sao, tớ còn cho cậu xem đấy.”
Trong lòng Triệu Hi dâng lên sự hồi hộp.
“Lâm An đã nhắc tới chuyện thư từ mấy lần liền, nói thật tớ đã quên anh ấy viết cái gì, cũng quên mất là tớ trả lời như thế nào. Anh ấy nói trong thư tớ còn từng khích lệ anh ấy, nhưng tớ hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.”
Triệu Hi mất tập trung, cứ nhét cơm vào miệng một cách máy móc. Tinh bột sau khi bị nhai nát không còn một chút vị ngọt nào, cô ấy còn tưởng là nàng enzym trong nước bọt của mình không đủ.
“Cậu cứ ăn mỗi cơm làm gì, ăn thức ăn đi.” Trì Y Y gắp một miếng thịt cho Triệu Hi, cô ăn canh xong thì xới thêm một bát cơm, nói tiếp: “Con người Lâm An rất tốt, nhưng mà…”
Trì Y Y ngừng một lát mới nói tiếp: “Tớ và anh ấy không hợp.”
“Hả?” Triệu Hi bỗng ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc, “Tại sao?”
“Hôm qua tớ đi ăn với anh ấy, anh ấy hỏi tớ thi đỗ Nhất Trung tại sao lại không học đại học.” Trì Y Y nhớ tới việc này còn cảm thấy buồn cười, “Không biết anh ấy nghe nhầm từ đâu nữa, cứ tưởng tớ là phụ nữ trí thức, anh ấy cũng không nghĩ xem kết quả học tập hồi cấp hai của tớ kém đến mức nào.”
“Cậu không nhìn thấy biểu cảm của Lâm An khi biết tớ không học đại học là như thế nào đâu. Kiểu vừa phức tạp, vừa giật mình lại còn khó hiểu nữa.” Trì Y Y không để việc này ở trong lòng, cho nên còn có thể nói đùa, “Chắc ảo tưởng của anh ấy về tớ đã tan vỡ rồi, tớ thấy sau này anh ấy sẽ không tìm tớ nữa.”
“Không phải đâu, Lâm An không phải người như vậy.” Triệu Hi vội la lên.
Bàn tay đang cầm đũa của Trì Y Y dừng lại. Cô quay đầu nhìn Triệu Hi, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ, “Tiểu Hi, cậu làm sao thế?”
Triệu Hi cắn môi, buông đũa xuống như làm ra quyết định gì đó. Cô ấy nhìn Trì Y Y, nghiêm túc nói: “Y Y, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Cô ấy đứng dậy kéo vali hành lý của mình từ trong phòng dành cho khách ra, mở ra cho Trì Y Y xem.
Trì Y Y cúi đầu nhìn thấy gần một nửa vali thư. Cô ngồi xổm xuống, cầm lấy mấy lá thư nhìn một chút, người gửi thư là Lâm An, người nhận thư thế mà là cô.
Cô trợn to mắt, “Đây là… Thư Lâm An gửi cho cậu?”
Triệu Hi gật đầu.
“Vậy tại sao lại viết tên tớ?” Lúc Trì Y Y hỏi ra khỏi miệng đã hiểu được đại khái tại sao lại thế này.
Vẻ mặt Triệu Hi hổ thẹn, không dám nhìn thẳng mặt Trì Y Y, cô ấy ôm đầu gối, cúi đầu nói: “Hồi lớp 8, sau khi Lâm An chuyển đi đã viết thư cho cậu, cậu chỉ trả lời anh ấy mấy bức rồi lười không viết nữa. Tớ sợ Lâm An không nhận được thư của cậu sẽ thất vọng, nên đã…”
“Đã thay tớ hồi âm?”
Triệu Hi cảm thấy lời Trì Y Y nói giống như quả cân trực tiếp đè lên cổ cô ấy, làm cô ấy không dám ngẩng đầu.
Trì Y Y vẫn đang trong bàng hoàng, cô lật xem những lá thư kia, địa chỉ nhận thư đã thay đổi từ trường cấp hai ở huyện Tiểu Trì thành trường cấp ba Nhất Trung. Từ năm lớp 8 đến tận lớp 12, Lâm An và Triệu Hi lại có thể viết thư trong suốt 5 năm liền.
“Thảo nào.” Giờ Trì Y Y xem như đã hiều, “Thảo nào Lâm An luôn nhắc tới chuyện thư từ.”
“Tớ xin lỗi Y Y.” Giọng Triệu Hi tràn đầy áy náy.
“Cậu nói xin lỗi tớ làm gì?” Trì Y Y khẽ vỗ lên bả vai Triệu Hi, ý bảo cô ấy ngẩng đầu, “Cái này có gì mà phải xin lỗi chứ, cũng không phải chuyện to tát gì.”
Triệu Hi chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt ướt nhẹp, khụt khịt mũi rồi dè dặt hỏi: “Cậu không tức giận sao?”
“Tớ giận cái gì chứ?”
“… Chuyện tớ giả mạo cậu viết thư cho Lâm An.”
Trì Y Y rướn thẳng vai, “Tớ cũng không phải người nổi tiếng, dù giả mạo thì tớ cũng không thiếu miếng thịt nào. Với lại, lúc nhỏ tớ cũng thường mượn tên cậu để lừa Bảo Trân, sau đó tự mình chạy đi chơi còn gì.”
“Nhưng mà…” Giọng Triệu Hi nghẹn ngào.
Trì Y Y nhìn Triệu Hi, một lời nói trúng tim đen: “Có phải cậu thích Lâm An không?”
Triệu Hi sợ tới mức bật khóc.
Trì Y Y hiểu ra, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Thích anh ấy từ lúc nào?”
Cô nhìn thấy ánh mắt của Triệu Hi đang nhìn mình, thì trực tiếp đưa ra phương án lựa chọn, “Trước hay là sau khi tớ và anh ấy mến nhau?”
Triệu Hi mím môi, một lúc lâu mới ngập ngừng nói: “Hồi lớp 6 tớ và anh ấy từng tham gia một cuộc thi viết văn.”
Trì Y Y kinh ngạc, “Cậu biết yêu sớm thế á, sao không nói với tớ câu nào?”
Triệu Hi co lại thành một cục, “Lúc tớ đi thi về đã kể với cậu là có một bạn nam đạt giải nhất, tớ rất thích bài văn anh ấy viết.”
Trì Y Y nghẹn lời, sờ mũi nói: “Thì ra bạn nam kia chính là Lâm An.”
Cô thở dài, “Nếu sớm biết cậu thích Lâm An thì tớ đã không theo đuổi anh ấy.”
“Không phải…” Triệu Hi vội xua tay, giọng điệu gấp gáp: “Tớ không phải đang trách cậu… Cậu đừng trách tớ, không đúng, là tớ sai, tớ không nên giấu cậu viết thư cho Lâm An.”
Trì Y Y nhìn bộ dạng nói năng lộn xộn của Triệu Hi thì biết cô ấy thật sự đang tự trách bản thân.
“Cậu có biết tại sao lúc trước tớ theo đuổi Lâm An không?”
“Đương nhiên là, thích anh ấy.”
Trì Y Y lắc đầu, chống cằm nói: “Tớ theo đuổi anh ấy là vì bị chủ nhiệm lớp chọc tức. Chính là lão đầu hói đáng ghét đó, không có việc gì cũng gọi Bảo Trân tới trường, còn luôn thích lấy Lâm An ra châm chọc tớ, nói tớ là bùn nhão không thể trát tường. Tớ tức quá nên muốn trả thù, không phải ông ta thích cậu học sinh giỏi Lâm An nhất sao, tớ lại cứ muốn chơi cùng một chỗ với anh ấy đấy, cho ông ta tức chết luôn.”
Triệu Hi trợn to mắt, líu lưỡi không nói được gì, Trì Y Y nói: “Tuy lúc ở bên cạnh Lâm An rất vui, nhưng tớ không có vấn vương mối tình đầu. Khi đó còn nhỏ tuổi, sau khi anh ấy chuyển đi, không bao lâu tớ cũng quên mất anh ấy, cho nên cậu đừng cảm thấy có lỗi với tớ.”
Cục đá đè nặng ở đáy lòng bị Trì Y Y mang đi một cách dễ dàng, Triệu Hi không nhịn được mà khóc nức nở nghẹn ngào.
Trì Y Y lau nước mắt giúp cô ấy, cố ý nói: “Lúc tớ theo đuổi Lâm An, có phải cậu ghét tớ lắm không, thảo nào hồi lớp bảy có một thời gian cậu không đi học cùng tớ.”
“Không phải, đó là vì bà nội tớ cãi nhau với bà nội cậu chỉ vì một quả trứng gà, bà không cho tớ đi tìm cậu.”
Trì Y Y bật cười, cô véo má Triệu Hi, “Được rồi, tớ còn không biết lòng dạ cậu tốt ngang Bồ Tát à.”
Triệu Hi sụt sịt mũi, “Nói thật Y Y, lúc cậu theo đuổi Lâm An tớ rất khâm phục cậu, từ nhỏ đến lớn cậu đều rất dũng cảm, thích cái gì sẽ lập tức giành lấy, muốn làm cái gì cũng sẽ lập tức hành động mà không chút do dự.”
“Tớ là người như vậy hả?”
“Đúng vậy.”
Trì Y Y nghĩ thế thì cô càng sống càng thụt lùi rồi.
“Y Y, cậu thật sự không để ý chuyện tớ viết thư cho Lâm An sao?”
“Tại sao tớ phải để ý hả, tình cảm thời trẻ con thôi mà. Với lại, sao cậu có thể cho rằng một người đàn ông có thể đáng quý hơn tình bạn từ nhỏ đến lớn của chúng ta chứ?”
Trong lòng Triệu Hi ấm áp.
“Bây giờ cậu vẫn còn thích anh ấy à?”
Triệu Hi im lặng không nói.
Trì Y Y chặc lưỡi, “Cậu cũng chung tình thật đấy, chẳng trách hồi đi học cậu không hề yêu đương, tớ còn tưởng cậu mải học đến nỗi mụ mị đầu óc rồi cơ.”
Triệu Hi cúi đầu nhìn những lá thư trong vali, ánh mắt dịu dàng, “Tớ viết thư với Lâm An suốt 5 năm, mới đầu tớ còn bắt chước nét chữ của cậu, học giọng điệu và cách nói chuyện của cậu, rồi nói cho anh ấy biết chuyện của cậu ở trong thư, nhưng sau đó… Tớ không hài lòng với việc phải đóng giả làm cậu, tớ nói với anh ấy là tớ bắt đầu luyện chữ, tớ phải chăm chỉ học tập, tớ thi đỗ Nhất Trung, tớ biến “cậu” trong ấn tượng của anh ấy thành tớ.”
“Trong ba năm cấp ba, bọn tớ chia sẻ quãng thời gian học sinh thông qua việc viết thư, động viên, khích lệ lẫn nhau. Cứ mỗi lần đến nhận thư ở phòng thư vào mỗi tuần là thời điểm tớ vui vẻ nhất. Tớ biết tất cả những thứ này đều là tớ trộm được, trước khi thi đại học Lâm An viết thư nói sau khi thi xong sẽ trở về huyện Tiểu Trì, tớ biết, tớ và anh ấy đã đến lúc phải kết thúc.”
Triệu Hi cười khổ, “Thi đại học xong, tớ đơn phương cắt đứt liên lạc với anh ấy, sau đó anh ấy lại gửi thư về trường, nhưng tớ đều không trả lời.”
Trì Y Y nghe xong thì sững người một lúc lâu, dứt khoát cảm thán đây đều là những tình tiết chỉ trong phim tình cảm thuần túy mới có. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao tình cảm của Lâm An đối với cô lại tới một cách đột ngột như vậy. Trong nhận thức của cô, bọn họ chỉ học chung một học kỳ, nhưng trong nhận thức của anh ta, bọn họ đã nói chuyện tình cảm, yêu đương gần sáu năm.
“Tớ nghe mà cảm động.” Trì Y Y than thở một hơi, móc điện thoại ra, sau khi tìm được số điện thoại của Lâm An thì đưa cho Triệu Hi, “Mau lên, giờ gọi điện cho Lâm An luôn đi, nói cho anh ấy biết cậu thích anh ấy hơn nửa đời rồi.”
Triệu Hi sợ hết hồn, suýt nữa đặt mông ngã ngồi dưới đất, cô đỏ mặt, hoảng loạn xua tay, “Không, không được.”
“Có cái gì mà không được hả, cậu đã yêu đơn phương anh ấy nhiều năm như vậy, giờ người ta đã về nước, cậu không định vẫn tiếp tục chơi trò yêu thầm chứ?”
Triệu Hi cắn môi dưới, nghiêm nghị nói: “Người anh ấy thích là cậu.”
“Thôi dẹp đi, mấy lần tớ và anh ấy gặp nhau, anh ấy đều nhắc đến chuyện thư từ. Người anh ấy thích không phải Trì Y Y thật sự, mà là Trì Y Y đã viết thư cho anh ấy suốt 5 năm.”
“… Anh ấy có biết không?”
“Gọi điện thoại hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao.” Đúng là hoàng đế không vội thái giám đã vội, Trì Y Y vừa nghĩ đến khoảng thời gian Triệu Hi và Lâm An đã bỏ lỡ nhau thì sốt cả ruột, “Cậu không gọi thì tớ gọi.”
Cô vừa nói vừa muốn gọi điện thoại, Triệu Hi lập tức giữ chặt tay Trì Y Y cản lại, vội nói: “Đừng, Y Y, đừng gọi… Cậu cho tớ chút thời gian đi.”
Trì Y Y vốn muốn ép Triệu Hi một phen, nhưng cũng không muốn ép chết cô ấy.
“Được rồi, tự cậu suy nghĩ cho kỹ đi, thay vì ôm mấy bức thư thể hiện tình yêu đơn phương, còn không bằng trực tiếp đi ngủ với người viết thư.”
“Y Y, cậu nói cái gì thế.” Trên mặt Triệu Hi lộ ra vẻ lúng túng.
Trì Y Y xoa mặt Triệu Hi, “Sao lại có cô gái ngây thơ nhất trần đời như cậu nhỉ, không phải cậu thật sự là Bồ Tát đầu thai chứ?”
Triệu Hi bị xoa mặt đến mức đầu lắc lư không ngừng, bỗng nhớ tới cái gì đó, cô ấy ậm ừ hỏi: “Y Y, thế bạn trai đời kế tiếp của cậu phải làm thế nào?”
“Cái này hả.” Trì Y Y thu tay về, khụ một tiếng rồi nói: “Không cần tìm nữa.”
“Hả?”
“Lục Cạnh vẫn có thể dùng được.”
“Gì? Không phải cậu nói hai người chia tay rồi sao?”
“Quay lại rồi.” Trì Y Y dừng một chút, lại nói tiếp: “Xem là vui vẻ hòa thuận đi.”
“Cậu vẫn chưa gặp anh ấy nhỉ, dạo này anh ấy đều ở Ngọc Thành, lúc nào rảnh tớ dẫn cậu đi gặp anh ấy nhé.”
Triệu Hi gật đầu, “Hai người ở bên nhau được một năm rồi nhỉ, có thể thấy cậu rất thích anh ấy.”
“Hả? Thấy ở chỗ nào?”
“Lúc trước cậu yêu đương, chỉ cần cậu gọi lúc nào là đối phương phải lập tức đến. Mọi chuyện đều lấy cậu làm trung tâm, chỉ cần hơi lạnh nhạt với cậu một chút, cậu có thể đá bay người ta không chút do dự, có theo đuổi thế nào đi nữa cũng không quay lại được.”
“Lúc trước vui đùa chút thôi mà.”
“Thế lần này là nghiêm túc?”
Trì Y Y sửng sốt.
Triệu Hi nói: “Lục Cạnh là kỹ sư, quanh năm suốt tháng cũng không có mấy thời gian ở bên cạnh cậu. Thế nhưng cậu không có lấy một câu oán hận, sau khi chia tay còn bằng lòng quay lại với anh ấy, tớ cảm thấy cậu thật lòng thích anh ấy rồi.”
Ngực Trì Y Y giật nảy, như thể có người chợt bóp vỡ quả bóng bên tai cô. Cô bị sốc trong giây lát, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tình yêu là thứ thô tục, tầm thường, lại hành hạ, giày vò con người ta. Một khi đã dính vào, lúc muốn thoát khỏi sẽ bị lột mất một lớp da. Trì Y Y đã gặp nhiều người đau lòng khổ sở vì nó, cho nên cô xin rút khỏi cuộc chơi tình cảm này.
Sáng nay Trì Y Y đã suy nghĩ kỹ càng, mối quan hệ thoải mái nhất giữa cô và Lục Cạnh chính là “chạy thận”*.
* Chạy thận (走肾): chỉ một mối quan hệ không cần đền đáp bằng tình cảm mà chỉ cần thỏa mãn những nhu cầu về tìиɧ ɖu͙© hoặc vật chất của nhau.
Con người có hai quả thận, nhưng chỉ có một trái tim, chạy thận dễ hơn chạy chữa tim rất nhiều. (pass chương 21:luccanh)
Nghĩ vậy, Trì Y Y thờ ơ cười một tiếng, nói: “Ừ, lần này là nghiêm túc.”
“Nghiêm túc chơi đùa chút thôi.”