Gặp Được Em Là Điều May Mắn

Chương 13 Cô hai

Từ lúc bị đuổi đi Ngọc luôn trong trạng thái tinh thần uể oải dù cho thằng Cò đi theo làm trò này nọ . Còn nhớ lúc đó Liễu cuối đầu không chịu nhìn cô , khiến cô đau lòng biết mấy . Không hiểu vì sao lại bị cấm cản hay gia đình Liễu chê cô nghèo không tiền lo cho em ấy . Càng nghĩ thì càng đau lòng mối tình đầu không thể như vậy được .

Từng hỏi thằng Cò vì sao thế mà nó lại trả lời khiến Ngọc càng buồn

" Không xứng với con nhà người ta " cũng đúng thôi , nghĩ sao mà xứng được , ở nơi này cô như con cóc chưa bị ghẻ đó đa .

" Thôi mệt quá , rũ rượi thế làm được gì ? " như không chịu được nữa Cò kế bên bèn lên tiếng .

Hai đứa ngồi sát mé ao đằng sau là những cây dừa xanh um đầy mát mẻ

" Mày tin tao đá mày xuống ao không ?" Thấy Ngọc không lên tiếng , Cò bèn hù dọa

" giờ mày khiêng tao đi mần thịt đem ra chợ bán cũng được " cô cúi đầu rũ rượi lên tiếng

Chỉ biết thở dài rồi nó cũng ngồi chung với cô , khẽ liếc nhìn tay nó lại thấy vết bầm do cán chổi khi nãy gây ra . Chắc má nó sẽ lo lắm đây , tất cả là do cô gây ra làm hại nó như vậy .

Định lên tiếng xin lỗi lại thấy nó cười hì hì nhìn cô . Nhăn mặt ý hỏi chuyện gì.

" Mày là thằng chặt củi mà bày đặt mơ mộng con thầy đồ " giọng nó đầy khinh thường như muốn đã kích vào tâm lí của Ngọc nhưng xưa rồi diễm chị đây biết hết .Coo làm lơ đi , nó lại bồi thêm một câu " cậu ba mới xứng với cô Liễu thôi" mặt nó tươi lên . Thẳng chân cho một đập ngã nhào xuống ao thật tình khi nghe câu đó cô muốn đấm cho nó một phát lại nghĩ đến tình nghĩa nên thôi .

Dưới ao Cò như con vịt đạp nước chồi chồi lên lớn giọng

" Lo mà chạy tao mà lên được khô máu với mày " nghe thế Ngọc đứng chóng nạnh bĩu môi . Nghĩ sao lại sợ dù gì cô cũng có võ nha . Khi thằng Cò lên được tới bờ cô đã phi thẳng đi . Khiến nó đứng cười khà khà rồi cũng nhanh chân đuổi theo .

Ngọc cứ cấm đầu chạy đi khi quay lại thì thấy thằng Cò cầm một khúc cây to tổ bố đuổi theo sao . Có cần quá đáng vậy không chứ , cũng lủi đầu ráng chạy bây giờ cô cũng không biết là giỡn hay thiệt nữa nhưng cảm giác như phim hành động vậy sợ mà ướt trán .Đường thì bằng đất , phố xá thì chưa rành thế mà Ngọc lại chạy đi thật nhanh đến khi không thấy bóng dáng của người phía sau thì mới dừng lại .

" Ở đây là đâu vậy trời " mặt cô còn tái hơn lúc thằng Cò rượt nữa. Nhìn chung thì vẫn là con đường lớn ,phía trước là căn nhà bằng ngói đỏ to đùng ngang ngửa nhà ông hội đồng Thanh . Bình tĩnh một chút thì Ngọc cũng lấy lại tinh thần , chỉ cần chạy ngược lại là xong thế mà cô lại tự làm quá .

" Này thì tự chui đầu vào rọ " chưa gì hết thì lại bị ai đó nắm lỗ tai . Phía sau thì vang lên tiếng của phụ nữ . Có trời mới biết cô định xoay qua đánh người ta rồi chỉ là nghe tiếng của phụ nữ nên thôi .

Còn ai khác là cô hai nhà ông Thuận gì đó mà thằng Cò nói nữa . Trong bụng thầm nói người gì đâu mà keo kiệt nhỏ mọn có mấy trái xoài mà cứ tính toán cô nào dám nói ra .

Chỉ biết đứng đó nghiêng qua nghiêng lại theo cái lỗ tai bị người ta kéo .

" Tha tha có mấy trái mà làm gì căng vậy " Ngọc cao giọng nói tỏ vẻ đau đớn .

Cô hai một tay chóng hông còn một tay thì giữ tai của Ngọc lên tiếng

" Muốn ăn thì xin mắt mớ gì đi ăn trộm?" Cũng đanh đá ghê , Ngọc nào chịu thua

" Ăn trộm mới vui , đi xin thì còn gì là tuổi thơ nữa " nói rồi cô còn quơ tay múa chân các thứ

" Hay quá ha tuổi thơ đồ đa , lớn chòng ngồng rồi mà con tuổi thơ " giọng châm chọc .

Nghe thế Ngọc tức đến đỏ mặt lớn giọng quát

" Buông tay ra " cũng giật mình nên cô hai cũng buông tay ra , đây là lần đầu tiên có người dám quát cô như thế như uất ức cô bật khóc ở tuổi 35.

Đúng là tiểu thư hở cái là khóc , chán nản thật sự cứ khóc như này gia đình trong nhà ra tới tưởng cô làm gì lao ra đánh cô chết không chừng . Nghĩ tới cảnh đó Ngọc cũng tiến đến vỗ vỗ vai đối phương

" Này người anh em đừng khóc chúng ta đi nhậu đi "

Mặt đầy nước mắt dùng tay che đi

" Hức..ai..là anh em ..với hức ..hức hức" do khóc Ngọc cũng nghe chữ được chữ không

" Thôi được rồi , cô khóc hoài hồi gia đinh ra tưởng tui làm gì cô đánh tui chết rồi sao "

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện ra hai chữ " bất lực " . Từ xa bóng dáng quen thuộc đang chạy đến Ngọc vui mừng định chạy lại thì thấy được khúc cây giấu sau lưng . Chân mài cô giựt giựt đứng sát lại với cô hai rồi nhỏ giọng

" Cô hai nín đi , cho tui xin lỗi giờ tui có việc á nên đi trước , hôm nào tui đến tạ lỗi với cô " Ngọc đưa tay lau đi nước mắt trên má của cổ mĩm cười đẩy đẩy người vào nhà , rồi bắn tốc chạy đi .

" Thằng kia đứng lại " thằng Cò hì hục phía sau chạy theo tay cầm khúc gỗ không buông .

Mắt của cô hai sáng lên rồi mĩm cười đi vào nhà " đúng là trẻ con " rồi thì thầm nói nhỏ .

" Dừng lại " bụng cô đau nhói lên ngồi khụy xuống dơ tay bảo với Cò .

Thấy Ngọc ôm bụng ngồi xuống nó cũng ngớ người lo lắng đi đến khiều khiều cô

" Này chuyện gì vậy , có sao không?"

Đau từ bụng quặn lên khiến cô thở không ra hơi . Thằng Cò thấy thế lính quýnh lên

" này này có sao không ? " nó không dám đυ.ng vào cô sợ làm cô thêm đau đớn

" Xíu nữa hết , dìu tao về không chơi bời gì nữa"

Tay Ngọc ôm bụng Cò thì vịnh vai cô đi về nhà

" Đi nhậu không ?" Nó thì thầm

" Nhậu cái đầu mày "

Cò nhìn xuống quần Ngọc rồi khẽ cười

Ngọc đã vào nhà , thằng Cò thì đứng đó nhìn bàn tay mới vừa vịnh vai Ngọc đưa lên miệng khẽ liếʍ .