Báo Ơn Các Chú Già

Chương 52: Thánh Nữ thần giáo x Giáo chủ thúc thúc (11) - hết

Vu Oánh Oánh không biết mình ngủ từ lúc nào, đến khi tỉnh dậy đã sang ngày hôm sau, nàng bây giờ đang nằm trên giường ở phòng của mình. Cả người có chút ê ẩm, còn vị thúc thúc xấu xa kia không thấy bóng dáng đâu, nàng vội chạy nhanh mặc lại quần áo, nàng đã đói đến meo mốc rồi.

Ăn no nê nàng tìm việc gì đó để làm, lại phát hiện ra mình cái gì cũng không làm được, nguyên chủ trước kia ngoài đọc sách ra thì chỉ có ngồi suy nghĩ mơ mộng rồi đau khổ, võ công với pháp thuật gì đều gà mờ, nàng không khỏi thở dài, nhiệm vụ chi nhánh phải sao bây giờ, chẳng lẽ phải từ bỏ? Không được, vì khen thưởng với tích phân, nàng quyết tâm không được bỏ cuộc.

Hai tháng sau, Vu Oánh Oánh cảm giác sao hai ngày này nàng có chút không thoải mái, lúc nào cũng muốn ngủ, ăn cái gì đều ói ra, trong lòng nàng đã có chút suy đoán nhưng nghĩ lại không phải mọi người nói tộc này dựng dục con cái rất khó khăn hay sao, đến nàng thì kì cục thế?

Tối đó, mỗ thúc thúc đang chuẩn bị động tay động chân thì bị cô cháu gái đẩy ra.

"Thúc thúc, không được."

"Oánh Oánh hôm nay không ngoan, thúc thúc phải phạt nàng mới được."

Hồ ly nhỏ cười cười, đợi đến khi người nào đó cọ cọ người nàng tới lúc dựng đứng thì nàng mới ném tin tức tốt cho ông.

"Thúc thúc, hôm nay ngũ trưởng lão xem qua mạch của con, chàng làm cha rồi đó, hiện tại thai còn đang phát triển, chàng phải kiên nhẫn."

Người nào đó nhận được tin tốt thì ngơ ngác, ông khôi phục lại tinh thần, ôm cháu gái vào trong lòng ngực, trời biết ông có bao nhiêu vui vẻ, ông có thiên phú tốt, so với huynh trưởng còn tốt hơn rất nhiều, được tính là hiếm có trong gia tộc nhưng theo quy định thì giáo chủ phải truyền lại cho trưởng tử.

Cho nên huynh trưởng từ khi còn nhỏ đã được dạy dỗ làm việc gì cũng phải trầm ổn, so sánh với ông bốc đồng càng thêm trái ngược, vì thế tiểu muội càng yêu thích người huynh trưởng này hơn, ông cảm thấy ca ca mình gánh hết mọi việc quá mệt mỏi nên ông cam tâm tình nguyện giao tiểu muội lại cho huynh ấy, còn mình thì đi du lịch.

Từ nhỏ đến lớn ông đều cô độc, không có bằng hữu, sau lại mất đi người thân, chỉ còn lại đứa cháu nhỏ này, hiện tại nàng đã là vợ ông, ông ngày ngày đêm đêm yêu thương nàng, không ai có thể hiểu được nàng ấy quan trọng với ông đến nhường nào, bây giờ trong bụng nàng còn có con của ông, loại cảm giác này quả thật như ông đang được bước lên mây vậy.

"Bảo bối, cảm ơn nàng."

Hôm sau

Tam quốc truyền tin đến hoàng đế tự nguyện thoái vị, Tứ hoàng tử Sở quốc thống nhất tứ quốc, thiên hạ sơ định sợ sẽ có người nhân cơ hội gây rối loạn nên tứ đại thánh của núi thần đóng ngay tại lãnh địa của nguyên tứ quốc, hỗ trợ tân hoàng bình ổn thiên hạ, người trong hoàng thất của nguyên tam quốc có thể tới núi thần định cư, cũng có thể lựa chọn đến một nơi khác để sinh sống, chỉ là nếu ai không phục thì đừng trách thần giáo không khách khí.

Không binh không chiến, thiên hạ lại được thống nhất thành một, các bá tánh hoan hô vui mừng, cũng không quên suy đoán sôi nổi, không biết rốt cuộc giáo chủ đại nhân thần thông quảng đại dùng phương pháp gì mà hoàng thất của tam quốc kia tuy không cam lòng cũng không ai dám mạo hiểm đi chọc giận. Từ đó về sau, tứ hải về một, thiên hạ thái bình.