Về đến nhà Thượng Quan Tầm liền đến thư phòng, triệu tập tứ đại thánh sứ của thần giáo, còn có các thành viên tình báo chuyên đi thu thập tình hình các quốc gia đến, cho họ báo cáo tình hình các thành viên hoàng thất, sau đó chọn ra tứ đại đường chủ tự mình đi tứ quốc dò hỏi tình hình chân thật, cần phải điều tra rõ ràng rành mạch sau trở về đây hội báo. Mọi người tuy không rõ giáo chủ muốn làm gì nhưng vẫn đồng ý, tứ đại đường chủ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi mau chóng ra cửa.
Sau khi xử lý xong chuyện này, giáo chủ thúc thúc mới tìm hiểu chút chút về tình hình được báo về cho thần giáo, phân cho đại trưởng lão tự mình xử lý, có việc gì quan trong thì tìm ông còn gần đây ông đang vội vàng việc con cái nối dõi. Đại trưởng lão nghe xong thì cừi toe toét, trong lòng nghĩ về sau việc gì nhỏ nhỏ thì tự mình giải quyết, việc lớn một chút thì kêu mấy trưởng lão cùng nhau thương lượng, không phải chuyện gì quá quá quan trọng thì tuyệt đối không đi tìm giáo chủ, vấn đề con nối dõi của giáo chủ đại nhân mới là quan trọng nhất, liên quan tới tương lai của thần giáo đó nha. Giữa trưa giáo chủ với tiểu chất nữ ăn cơm xong, hai người liền nằm nghỉ trên giường, Vu Oánh Oánh thấy có chút mệt, đêm qua với sáng nay đều mệt nhọc quá độ, lại không được nghỉ ngơi tốt nên bây giờ nàng tính toán ngủ một giấc thật ngon.
Thúc thúc hư của chúng ta thì nghĩ cho cô vợ nhỏ của mình nghỉ ngơi nhiều một chút thì tối mới có sức chơi với mình. Tuy suy nghĩ hai người có hơi lạc nhau nhưng đều buồn ngủ là được rồi, ăn uống no đủ, tiểu chất nữ rất mau đã thiu thiu ngủ, thúc thúc cũng nhắm mắt lại chậm rãi đánh giấc.
Đến đêm hai người mới tỉnh dậy, dùng qua cơm tối, thúc thúc nói muốn dẫn nàng đi tiêu thực, hai người đi được một đoạn đường, thúc thúc lại bế cháu nhỏ bay lên trời, cuối cùng hạ xuống một thác nước ở sơn cốc. Lắc mình đi vào thác nước, bên trong là một cái động, đi vào cửa động tối đen như mực. Được khoảng vài phút, đường đi bên trong mới được rộng mở, cuối cùng ông dừng lại ở chỗ sâu nhất của sơn động, bên trong thế mà có một gian phòng, giường rồi bàn ghế, chăn đệm cái gì cũng đầy đủ.
"Oánh Oánh, chỗ này là hồi đó thúc thúc luyện công vô tình phát hiện được, sau này thường xuyên ra ngoài luyện công thì vẫn ở chỗ này nghỉ ngơi, Oánh Oánh thấy nơi này như thế nào?"
"Thật mới lạ, giống như phát hiện được bảo bối vậy."
Cháu gái nhỏ tò mò nhìn tới nhìn lui, đánh giá bốn phía, lại không chú ý tới giáo chủ thúc thúc đang nhìn chằm chằm nàng như sói đói nhìn món đồ ăn tươi ngon ở trước mặt.
Thúc thúc đột nhiên bế cháu gái lên đi tới giường lớn, đến mép giường, ông khởi động pháp quyết, quần áo trên người hai người đều bị trút xuống hết, tiểu chất nữ bây giờ mới phản ứng được thúc thúc nhà mình định làm gì.
"Thúc thúc, chàng không phải đã đồng ý là hôm nay không làm rồi sao?"
"Oánh Oánh ngoan, thúc thúc nói sáng nay không làm chứ chưa nói buổi tối, nàng xem, thúc thúc vì nàng mà chỗ này trướng lên rất khó chịu, Oánh Oánh giúp thúc thúc đi."
Không bao lâu sau, trong sơn động bắt đầu truyền ra âm thanh làm người mặt đỏ tía tai, tiếng vọng ra tới cửa lại bị âm thanh của thác nước che lấp.
Trong sơn động, nam nữ với dung mạo tuyệt thế, một người biểu tình sung sướиɠ, tinh thần phấn chấn đứng ở mép giường, còn một người đang chu mông vểnh lên, nửa thân mình nằm trên giường.
Nàng rêи ɾỉ, tiếng nào tiếng nấy đều vang vọng bên trong sơn động không dứt, nàng nghe thấy tiếng rên kiều mị của mình không nhịn được run run, khó trách thúc thúc muốn đưa nàng tới đây, cái lão già dê này, ngày thường thì nghiêm trang, bây giờ thì trong đầu óc toàn thứ xấu.
Nàng dần dần không có sức lực oán giận thúc thúc nhà mình, từng đợt kɧoáı ©ảʍ đánh úp tới, người nàng mềm nhũn.
"Oánh Oánh đúng là mẫn cảm, đừng nóng vội, đêm nay thúc thúc sẽ đút no nàng."