Không được!
Họ có thỏa thuận, không được vào tầng hai!
Lão quản lý chung cư đứng dậy mở cửa, hệ thống giám sát ngoài cửa có một điểm mù, Lâm Dị vội vàng lùi ra sau cánh cửa phòng trực ban.
Sau đó cậu thấy, mặc dù cửa phòng trực ban vẫn đang mở, nhưng lão quản lý lại không để ý mà vội đi lên tầng hai.
Lâm Dị không nghĩ nhiều, lẻn vào bên trong.
Cậu và Tần Châu đã lục soát cả căn chung cư, ngoại trừ tầng hai và phòng trực.
Tầng hai đã khóa cửa, quả nhiên vì lão quản lý không muốn để bọn họ đi vào. Thậm chí không khó để đoán được, trong thỏa thuận có điều mục cấm vào tầng hai.
Lão quản lý chung cư đêm qua đã gϊếŧ Khuất Gia Lương, quy tắc tử vong chỉ dừng lại ở "rời khỏi phòng vào ban đêm". Giống như việc Lâm Dị dùng bug để nhìn ra ngoài cửa sổ vậy, cho nên Tần Châu mới không chút sợ hãi đập cửa tầng hai.
Đập cửa có hai khả năng, lão quản lý sẽ mặc kệ, Tần Châu vào tầng hai để tìm kiếm manh mối.
Nếu thu hút lão quản lý, Lâm Dị sẽ nhân cơ hội này lẻn vào phòng trực.
Theo tình hình hiện tại là khả năng thứ hai.
Lâm Dị không biết Tần Châu có thể chống cự bao lâu, ánh mắt nhanh chóng quét nhanh căn phòng một lượt.
Cậu nhìn thấy màn hình giám sát vẫn chưa tắt, quả nhiên lão quản lý theo dõi mọi hành động của bọn họ. Với sự giám sát này, độ chính xác trong suy đoán của cậu và Tần Châu tăng lên 20%, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Lâm Dị nhanh chóng lục tung phòng trực ban, phòng khá nhỏ, cũng không có nhiều đồ đạc lắm, nhưng để tìm được những trang bị xé nát trong số đăng ký chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Nhưng có một nơi để chứa tài liệu, Lâm Dị lục lọi thử trong đống giấy tờ đó. Hầu hết là đơn đặt hàng, hàng mua bao gồm bình hoa, nhưng phần lớn là giấm trắng.
Lâm Dị dừng một chút, giấm trắng có chứa axit axetic, có thể phản ứng với hợp chất canxi trong xương và hòa tan chúng. Khi lượng canxi trong xương giảm đi, chỉ còn lại chất gelatin, xương trở nên mềm một cách tự nhiên. (1)
Vậy nên nguyên liệu đặc biệt để có thể nhét Bình hoa Cô Nương vào trong bình là giấm.
Cậu tiếp tục lục lọi, và rồi bị một tờ giấy thu hút.
Đó là một tờ giấy khai sinh viết tay, nội dung không có nhiều. Chỉ ghi giới tính, ngày tháng năm sinh và chữ ký xác nhận của trung tâm y tế trong thị trấn.
Giới tính: nữ
Sinh ngày 1 tháng 7 năm 2000.
Lâm Dị dừng một chút, cầm lấy đống phiếu mua hàng.
Phiếu mua hàng giấm trắng đầu tiên là vào ngày 5 tháng 7 năm 2000.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lâm Dị, nhưng cậu đã kịp thời ngăn tư duy không ngừng nhảy nhót ấy lại.
Cậu sẽ có nhiều thời gian để suy nghĩ về tờ giấy khai sinh và đơn đặt hàng, nhưng giờ vẫn chưa phải là lúc. Mục đích lớn nhất bây giờ là tìm lại bản thỏa thuận đã bị xé khỏi cuốn sổ đăng ký.
Lâm Dị nhét phiếu mua hàng và giấy khai sinh vào trong túi, sau đó tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng lần này cậu cũng không phát hiện được gì, bèn dừng lại, đặt mình vào vị trí của lão quản lý.
Vì cuốn sổ đăng ký là một thỏa thuận không thể nói ra, khi tất cả mọi người đã ký tên thì thỏa thuận không còn là bí mật nữa.
Nếu cậu là lão quản lý chung cư, cậu sẽ dán lại những trang bị rách đó vào cuốn số đăng ký, để thỏa thuận hoàn chỉnh thành giấy trắng mực đen.
Nghĩ đến đây, Lâm Dị nhớ lại ngày đầu tiên lão quản lý đi vào phòng trực ban. Sau khi lão quản lý vào phòng, giây tiếp theo liền mở cửa sổ ra, cầm sổ đăng ký trong tay để mọi người ký tên.
Dường như không tốn quá nhiều thời gian để tìm.
Lâm Dị ngẩng đầu nhìn về phía cửa số phòng trực.
Cửa số ố xanh, cho dù thị lực của Lâm Dị có tốt đi chăng nữa, việc nhìn xuyên qua kính cũng không thể thấy rõ được phòng trực.
Cậu đi tới, cố gắng đẩy cửa sổ ra.
Cú đẩy này khiến cậu nhận ra có gì đó bất thường, ray cửa sổ rất dày, còn một lớp cửa số nữa chồng lên!
Ngay khi cậu đẩy cánh cửa, sổ đăng ký rơi ra từ cánh cửa sổ chồng lên nhau rồi đáp xuống trước mắt cậu.
Lực mạnh nên khiến cuốn sổ đăng ký bị rơi xuống đất, tự lật vài trang.
Một vài trang bị xé ra quả nhiên đã được lão quản lý dán lại.
Trong nháy mắt, Lâm Dị đã nhìn thấy thứ mà cậu chưa từng thấy trong đêm đầu tiên.
"Thỏa thuận nhận phòng"
1. Không được ra khỏi chung cư
2. Không được ra khỏi phòng vào ban đêm.
3. Không được phép lên tầng hai.
4. Không được phép...
Lâm Dị còn chưa đọc xong, bất ngờ ngẩng đầu.
Âm thanh của cuộc trò chuyện vang lên từ bên ngoài phòng trực, phát ra từ hành lang tầng hai.
Tần Châu lớn tiếng nói: "Nhà vệ sinh tầng ba toàn là máu, tôi xuống tầng hai đi không được sao?"
Đây là lời nhắc nhở của Tần Châu, Lâm Dị vội vàng đặt cuốn sổ đăng ký trở lại vị trí cũ. Sau đó, cậu kéo cửa định rời đi, nhưng cánh cửa từ phía ngoài đã bị đóng sầm lại.
Tiếp theo là tiếng khóa cửa.
Cậu bị nhốt rồi.
Giọng nói nhắc nhở Lâm Dị rời đi của Tần Châu vẫn tiếp tục vang lên: "Vậy ông mau lau vết máu trên đấy đi, máu khắp nơi, mẹ nó ai dám tiểu nữa?"
Tim Lâm Dị hẫng một nhịp, cậu nhìn chằm chằm về phía cửa: "Là ai?"
Thật ra chẳng cần phải hỏi, Tần Châu vẫn còn đang đối phó với lão quản lý, chứng tỏ lão mới có dấu hiệu định trở về, nhưng mà lão chưa có quay lại bởi vẫn đang bị Tần Châu giữ chân rồi.