Tần Châu nói: "Nếu nội dung thỏa thuận không cho phép tháo đèn thì sao? Em tự nộp mạng cho lão ta à?"
Lâm Dị nói: "Đàn anh nói có lý á."
Biết Lâm Dị là người gan dạ, Tần Châu nói tiếp: "Hơn nữa, còn chưa tìm được quái vật 7-7."
Lâm Dị câm nín.
Quái vật 7-7 là Lý Dĩnh hay Chu Linh Linh, hay thật ra lại là Trình Dương, Lâm Dị vẫn chưa chắc, cậu lại nghe thấy Tần Châu nói: "Một khi tìm nhầm người, tất cả mọi người sẽ chết, bao gồm cả người mà nó đang chiếm giữ thân xác."
Lâm Dị hỏi: "Người bị quái vật bám vào vẫn có thể sống sao?"
Tần Châu nói: "Nếu không còn sống thì đó là một xác chết được giấu trước mặt chúng ta, vì vậy rất dễ nhìn thấy." Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Vương Đạc là người được quái vật lựa chọn trong Thế giới Quy tắc lần trước."
Lâm Dị nghĩ về những gì đã xảy ra với Vương Đạc rồi nhìn lại mình, thở dài một tiếng: "Người được quái vật lựa chọn vừa
may mắn lại vừa không may mắn."
Tần Châu không vừa ý: "Làm gì có may mắn gì ở đây?"
Lâm Dị sờ sờ mũi, thấp giọng giải thích: "May mắn là bởi vì người được chọn sẽ không giẫm phải quy tắc tử vong."
Tần Châu nói: "Nhóc thiên tài, nếu em bị quái vật lựa chọn, em có yên tâm giao phó lại mạng sống cho nó không?"
"Nếu là đàn anh thì em khá an tâm á." Lâm Dị suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Nếu như đàn anh không may bị lựa chọn, em sẽ cố gắng giúp đàn anh nằm không cũng thẳng."
Tần Châu nhìn vẻ mặt của Lâm Dị, nhóc thiên tài suy nghĩ vấn đề này rất nghiêm túc.
Hắn có hơi rung động, quay mặt đi: "Cái miệng nhỏ xúi quẩy."
Lâm Dị cười cười, sau đó hỏi: "Đàn anh, anh có cách gì sao?"
Tần Châu: "Hả?"
Hai mắt Lâm Dị sáng lên, nói: "Tìm quái vật 7-7 á."
Lâm Dị muốn tìm quái vật 7-7 hơn là kiếm mấy mảnh giấy thỏa thuận được viết trong số đăng ký.
Tần Châu cũng nhận ra điều này, từ lúc bước vào Thế giới Quy tắc 7-7, Lâm Dị vẫn luôn tỏ ra hiếu kỳ, hay hứng thú với quái vật7-7.
Nhưng hắn biết dù hắn có hỏi cũng không hỏi ra được gì, Tần Châu nói: "Không có cách nào cả. Chỉ khi số người chết vừa đủ và còn lại một ít người, đối tượng mà em nghi ngờ lại nằm trong số những người sống sót, em có thể đánh cược."
Bây giờ những số những người sống sót, ngoại trừ hai người họ, là Trình Dương, Từ Hạ Tri, Lý Dĩnh và Chu Linh Linh.
Quái vật 7-7 sẽ không để NPC tìm đến nó, cửa sổ trong phòng 308 của Từ Hạ Tri đã mở, vậy nên diện tình nghi còn lại là Trình Dương, Lý Dĩnh và Chu Linh Linh.
Mặc dù Trình Dương không phải đối tượng mà hắn và Lâm Dị nghi ngờ, nhưng không một ai có thể đủ tự tin để loại trừ Trình Dương.
Lâm Dị suy nghĩ một chút, hỏi: "Đàn anh, xác xuất bao nhiêu thì được?"
Tần Châu nhìn Lâm Dị: "Ít nhất một nửa."
Lâm Dị: "Ồ."
Có nghĩa là, Trình Dương, Lý Dĩnh và Chu Linh Linh, ba người bọ họ, trừ khi giảm còn hai, mới có thể đánh cược được.
Hiện tại cửa số của ba người này đều đóng, không biết khi nào mới mở ra. Tất cả những gì họ có thể làm là chờ đợi.
Nhưng chờ đợi không phải là một cách an toàn trong Thế giới Quy tắc 7-7, điều này khiến Lâm Dị có chút bực bội, cậu thực sự không muốn nhìn thấy những người khác chết, đặc biệt là Trình Dương.
Dù sao thì Trình Dương cũng cầu xin Đức Phật phù hộ cậu thoát chết mà.
Tần Châu chú ý đến Lâm Dị, thay vì an ủi cậu, hẳn lại tiếp tục gieo rắc thêm sự lo lắng: "Kể cả chúng ta tìm thấy quái vật 7-7, thì suy đoán của chúng ta cũng chỉ như một dàn ý sơ lược. Dùng suy đoán sơ lược để phục bàn quái vật 7-7 không khác gì tự tìm chết."
Cho dù đã đoán được đại khái tuyến chính, bọn họ vẫn cần có thêm bằng chứng để chứng minh cho suy đoán của mình, không những vậy, còn rất nhiều điểm suy luận thiếu xót cần phải hoàn thiện.
Giờ Lâm Dị còn bực bội hơn.
"Nhóc thiên tài." Tần Châu dùng ngón trỏ chọc vô vai Lâm Dị, thấy Lâm Dị vội vàng lui ra, hắn lại dùng ngón trỏ chọc Lâm Dị thêm cái nữa.
"Muốn làm gì đó không?"
Lâm Dị gật đầu, cậu không thích chờ đợi lắm, chờ đợi làm cậu cảm thấy như mình đang ngồi chờ chết ấy.
Tần Châu tiếp tục: "Phòng trực ban hay tầng hai, chọn một đi."
Lâm Dị: "Hả?"
Tần Châu nhìn cậu: "Tìm thêm chi tiết điền vào dàn ý sơ lược."
Phòng trực ban.
Lão quản lý chung cư nhìn màn hình giám sát không rời mắt, cơ thể vốn vẫn bất động của lão đột nhiên nghiêng về phía trước, cả khuôn mặt gần như áp vào màn hình.
Tròng mắt ẩn dưới mí mắt lão dừng lại ở góc dưới bên phải của màn hình nhỏ.
Trên màn ảnh nhỏ này xuất hiện một người, lão quản lý chung cư nhận ra hẳn, đây chính người của Phòng 305!
Người ở Phòng 305 sao lại lên tầng hai rồi! Nhưng lần này hắn chỉ có một mình còn đứa hay đi cùng của Phòng 304 lại không thấy đâu, cũng chẳng thấy người của Phòng 304 ở đâu trong màn hình giám sát cả.
Nhưng lão quản lý còn chưa kịp nghĩ xem tên ở Phòng 304 đi đâu mất rồi, thì thấy hắn nhấc một cái ghế lên.
Lão quản lý toát mồ hôi hột.
Tên này định làm gì? Tên này định làm gì đấy!
Lão quản lý còn chưa kịp định thần, hẳn đã cầm ghế đập mạnh vào cánh cửa ở hành lang tầng hai.
Chết tiệt!
Sau đó, lão quản lý mới nhận ra rằng người này muốn vào tầng hai.