Tần Châu gõ gõ cửa tủ quần áo: "Để tôi xem."
Thấy Lâm Dị vẫn còn đứng đấy, Tần Châu nhíu mày: "Nằm xuống."
Lâm Dị: "Âu, em ngồi có được không? Em phấn khích quá, không nằm đâu."
Tần Châu không nói gì nữa, tủ quần áo biến dạng này chỉ cần chạm một cái là có thể sập bất cứ lúc nào, không cần đến hai người phải nhấc lên. Tần Châu tự mình di chuyển tủ quần áo sang chỗ khác, cũng không có trực tiếp mở rèm ra, mà là chậm rãi vén một góc rèm.
Hắn ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc mặt Tần Châu cứng đờ, lông mày nhíu chặt.
Lâm Dị ngồi ở giường tò mò hỏi: "Đàn anh, anh thấy gì á?"
Tần Châu: "Một thứ."
Lâm Dị siết chặt chăn: "Thứ gì?"
Tần Châu: "Là..."
"Là gì cơ?" Lâm Dị hỏi.
Tần Châu quay đầu nhìn cậu: "Bình hoa."
"Bình hoa á?" Lâm Dị có chút nghi hoặc, thứ kia sao có thể là bình hoa được, rõ ràng nó có tay mà.
Cậu đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn chằm chẳm Tần Châu nói, vẻ mặt không thể tin nổi: "Lẽ nào..."
Tần Châu gật đầu nói: "Chính là thứ em đang nghĩ đấy."
Lâm Dị không ngồi trên giường nữa, chạy tới phía tấm rèm. Tần Châu nhường chỗ cho cậu, Lâm Dị vén một góc rèm lên rồi nhìn ra bên ngoài.
Có một căn nhà trệt nhỏ bên ngoài tòa chung cư, căn nhà trệt đó trông cũng không trang hoàng lộng lẫy lắm, nhìn giống rạp xiếc đã được cải tạo lại thì đúng hơn.
Dưới mái hiên của căn nhà trệt còn treo một tấm băng rôn rách nát, dòng chữ trên đó có thể lờ mờ thấy được: "Lều quý hiếm – Bình hoa Cô nương, một lần xem 20".
Bình hoa Cô nương là gì, chính là nhốt một đứa trẻ sơ sinh vào trong bình hoa, sau đó dùng loại thức ăn đặc biệt khiến cho toàn thân nó mềm mại, để đứa bé có thể chui vừa vào trong chiếc bình, chỉ để lại một cái đầu bên ngoài.
Căn nhà trệt dột nát, có thể nhìn thấy những chiếc bình bên trong qua các ô cửa số của căn nhà trệt. Chiếc bình cao bằng nửa người, thứ mà Lâm Dị đã đánh nhau đêm qua hẳn là thứ nằm bên trong chiếc bình, đầu của nó ở ngay miệng bình.
Thị lực của Lâm Dị rất tốt, có thể nhìn xa hơn, rõ hơn Tần Châu.
Tình trạng của chiếc bình cũng không toàn vẹn lắm, có một cái lỗ ở phía dưới. Những vết nứt quanh lỗ hổng có lẽ là do móng tay đâm chọc.
Người ở trong trượt ra khỏi miệng bình, chắc chẳng còn là con người nữa rồi. Sống trong bình nhiều năm như vậy, cơ thể nó thích nghi với chiếc bình. Chiếc bình giống như một cái khuôn, thân của nó bị giới hạn và khoanh tròn trong cái khuôn đó, khiến nó phát triển thành hình dạng giống như chiếc bình ấy vậy.
Bây giờ nó đang phá vỏ thoát ra.
Nhưng nó chỉ có thể dùng móng cắm xuống mặt đất để hướng cơ thể về phía trước, nó lục tung căn nhà trệt lên. Lâm Dị nhìn thấy nó cầm thứ gì đó trong tay, rồi quay trở lại chiếc bình.
Nhưng nó không có lập tức quay lại, mà là đột nhiên quay đầu, lườm chằm chằm Lâm Dị đang ở sau cửa sổ nhìn lén nó.
"Lại đây!"
Tần Châu cũng ở bên cạnh quan sát, thấy nó nhìn về phía Lâm Dị, liền kéo Lâm Dị qua một bên.
Mặc dù quy tắc tử vong không được để nó nhìn thấy tạm thời mất hiệu lực, nhưng vẫn nên cố gắng đừng để bị thấy thì tốt hơn, được lúc nào hay lúc ấy.
Lâm Dị bị Tần Châu kéo, cả người lảo đảo, cằm va vào vai Tần Châu. Môi cậu bị ngã lúc sáng vẫn còn hơi đau, nhưng bây giờ cậu không quan tâm đến vết thương nữa, cũng chẳng để ý bản thân đang ở sát Tần Châu nhường nào.
Trước khi rèm cửa đóng lại, cậu quan sát thấy nó dùng cánh tay duy nhất có thể di chuyển, điên cuồng khoa tay múa chân.
Một giây sau, tấm rèm chắn mất tầm nhìn của Lâm Dị, Phòng 304 yên tĩnh kỳ lạ.
Một lúc sau.
"Nhóc thiên tài? Em định như này bao lâu?" Tần Châu hỏi: "Hay nằm trong lòng tôi ấm quá, không nỡ rời đi sao?"
Lâm Dị: "!"
Lúc này Lâm Dị mới hoàn hồn, nhanh chóng lui về phía sau tạo một khoảng cách an toàn.
Bầu không khí kì quái cộng thêm việc lúng túng như này, Lâm Dị giả vờ bình tĩnh nói: "Đàn anh, body không tệ nha, có tính đi biển không á?"
Tần Châu: "..."
Mỗi lần Tần Châu muốn chọc cậu đều bị Lâm Dị chọc ngược lại, Tần Châu chịu thua, đi thẳng vào vấn đề: "Em nghĩ thế nào?"
Lâm Dị lấy tờ giấy hôm qua bỏ trong túi ra, mở nếp gấp, xem nội dung bên trong, trên đó ghi Phòng 310.
Cậu hỏi Tần Châu: "Đàn anh, anh cảm thấy đồ ăn trong Phòng 310 là có sẵn trong phòng, hay là Bình Cô nương mang tới?"
Tần Châu hỏi ngược lại: "Tối hôm qua nó đến tìm em, tới tay không?"
Lâm Dị nhớ lại đôi tay sưng tấy đó, sau đó viết thêm một vài nét lên tờ giấy để hoàn thành đầy đủ thông tin.
Phòng 310, Vương Đạc, đồ ăn.
Sau khi Lâm Dị viết xong, liền nhìn chằm chằm tờ giấy nói: "Đàn anh, đồ trong phòng có thể không liên quan gì đến quy tắc tử vong, nhưng xem ra nó tượng trưng cho cách chúng ta sẽ chết."
Cậu chỉ vào dòng ghi thông tin của Vương Đạc trên tờ giấy, nói: "Nếu phòng 310 có đồ ăn, có nghĩa Bình hoa Cô nương sẽ thiết kế phương thức tử vong cho chúng ta, vì Phòng 310 của anh Vương Đạc có rất nhiều đồ ăn, nên phương thức tử vong mà Bình hoa Cô nương thiết kế cho anh ta là nhét mọi thứ trong phòng vào miệng rồi khiến anh ta bội thực đến chết."
Tần Châu nhìn chằm chằm thông tin trên giấy, đột nhiên kêu một tiếng: "Nhóc thiên tài."