Tôi Lại Phá Tan Quái Đàm Học Đường Rồi

Chương 22

"Chết rồi?" Mặc dù Lâm Dị đoán được Khuất Gia Lương lành ít dữ nhiều, nhưng khi nghe được tin này vẫn có chút bất ngờ: "Tối qua thứ kia vẫn ở suốt chỗ em!"

Tần Châu cũng sửng sốt: "Ở chỗ em?"

Hai người nhìn nhau, tuy rằng quen biết không lâu, nhưng cũng khá ăn ý, rời khỏi Phòng 304 tìm đến điểm cuối của đường máu chảy dài kia.

Phòng 204 trên tầng hai.

Câu trả lời đã quá rõ ràng, Khuất Gia Lương chết dưới tay lão quản lý chung cư.

Vào bữa sáng, mọi người đều có mặt.

Nếu hôm qua bọn họ không ăn trưa với ăn tối thì có khi bây giờ cũng chẳng thèm xuống.

Trình Dương cũng không thể mở miệng nói "Chúc mừng" khi nhìn thấy Lâm Dị được, dù cậu ta với Khuất Gia Lương cãi nhau là thật, nhưng vệt máu đó chứng tỏ Khuất Gia Lương đã chết bi thảm thế nào.

Trong suốt bữa sáng, không ai nói một lời nào, chỉ có Tần Châu hỏi về tình trạng của cửa sổ các phòng, hẳn hỏi người mình nghi ngờ là Lý Dĩnh đầu tiên, nhưng Lý Dĩnh còn chưa kịp nói gì, Từ Hạ Tri đã ngẩng đầu nhìn Tần Châu nói: "Người tiếp theo là tôi..."

Tần Châu liếc anh một cái, lúc này Lý Dĩnh mới lên tiếng: "Cửa... cửa tôi đóng."

Lâm Dị hỏi Chu Linh Linh: "Đàn chị thì sao?"

Chu Linh Linh nói: "Cũng đóng."

Trình Dương tự nói: "Cửa số của em vẫn chưa mở."

Từ Hạ Tri không có hứng ăn uống nhưng vẫn ép mình ăn. Sau khi ăn xong, anh ta nói với Lâm Dị: "Tối qua Khuất Gia Lương chết rồi."

Lâm Dị suy nghĩ một chút: "Xin chia buồn."

"Cho nên không có quy tắc tử vong mới đúng không? Vẫn là không cho thứ đó vào phòng và không để thứ đó nhìn thấy." Từ Hạ Tri lại hỏi.

Lâm Dị sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.

"Cám ơn." Từ Hạ Tri nói xong liền rời khỏi Phòng 103.

Trình Dương tới cạnh Lâm Dị: "Anh Lâm Dị, anh không sao chứ?"

Lâm Dị chưa được chợp mắt lần nào từ lúc cậu vào Thế giới Quy tắc, mắt cậu bây giờ sưng húp lên như cái mỏ cũng đang bị thương ấy.

Tần Châu liếc cậu: "Ăn no chưa? Ăn no rồi thì đi nghỉ đi."

Lâm Dị cảm thấy mình đã đến cực hạn rồi, nếu cứ tiếp tục không ngủ rất có khả năng cậu sẽ đột tử. Cho nên cậu gật đầu, mặc dù không có tiếng ồn trắng thì cậu sẽ ngủ không được, nhưng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát cũng tốt.

Lâm Dị trở lại phòng 304, nằm xuống giường và nhắm mắt lại.

Đôi mắt được nghỉ ngơi, nhưng não vẫn hoạt động.

Lão quản lý đêm qua đã gϊếŧ người. Phải rồi, lão quản lý. Kể cả ổng và cái thứ kia không chung một đội thì lão ta vẫn là một NPC có nguồn gốc từ con quái vật 7-7, một công cụ để gϊếŧ người, bởi vậy lão sẽ không bao giờ ở cùng một chiến tuyến với với họ.

Rõ ràng đêm qua quy tắc tử vong đã thành lập, có thể thấy được sự cuồng loạn của thứ đó trong tủ quần áo. Nhưng tại sao sau đó lại dừng lại, như thể nó đã quay trở lại thời điểm chỉ có quy tắc tử vong đầu tiên.

Suy nghĩ cậu bất giác nhớ về đường máu đáng sợ kia, rồi nhớ đến câu hỏi mà Từ Hạ Tri hỏi cậu.

"Cho nên không có quy tắc tử vong mới đúng không? Vẫn là không cho thứ đó vào phòng và không để thứ đó nhìn thấy."

Lâm Dị đột nhiên mở mắt ra, ngồi phắt dậy.

Tần Châu đang nhìn mấy cái lỗ trên tủ quần áo cũng giật mình, hắn hỏi: "Làm gì thế?"

Lâm Dị muốn chuyển quần áo đi: "Đàn anh, giúp em đi."

Tần Châu nhìn cậu: "Nói cho tôi biết em muốn làm gì đã chứ?"

Lâm Dị sốt ruột di chuyển tủ quần áo: "Từ Hạ Tri nói đúng, mặc dù cái chết của Khuất Gia Lương rất kỳ lạ, nhưng nó không ảnh hưởng đến các quy tắc tử vong đã xác nhận của chúng ta."

Tần Châu sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu ra Lâm Dị muốn làm gì.

Quy tắc tử vong đã được xác nhận:

Một là không ngăn cản được thứ kia chui vào từ cửa sổ.

Hai là bị thứ đó nhìn thấy.

Vì không cấm nhìn ra ngoài cửa số, cho nên hiện tại Lâm Dị quyết định dời tủ quần áo, mở rèm cửa nhìn ra bên ngoài, trong căn hộ cũng không có manh mối gì, nhỡ đâu bên ngoài lại có.

"Đúng thật là không có quy tắc tử vong đó." Tần Châu ngăn cản Lâm Dị: "Nhưng nếu thứ đó ở ngoài cửa số thì sao? Em mà mở ra. nó sẽ nhìn thấy em."

Lâm Dị lắc đầu nói: "Đàn anh, Khuất Gia Lương không chết trong tay thứ đó. Tối qua anh ấy không ở trong phòng, còn thứ kia thì luôn ở đây sống chết với em. Rõ ràng em đã kích hoạt quy tắc tử vong thứ hai, nhưng rồi nó đột nhiên dừng lại. Đàn anh, chẳng lẽ Thế giới Quy tắc 7-7 là hai đường thẳng song song. Anh có nhớ "thoả thuận" mà lão quản lý chung cư đã nói không? Quy tắc tử vong của của thế giới quy tắc 7-7 tuyến chính là có liên quan đến cửa sổ mở, còn tuyến phụ thì có liên quan đến "thoả thuận" với lão quản lý chung cư, chính Khuất Gia Lương là người đã kích hoạt quy tắc tử vong của tuyến phụ, vậy nên quy tắc tử vong thứ hai được xác nhận ban đầu sẽ không còn hợp lệ nữa."

Tần Châu cụp mắt suy nghĩ: "Ý của em là, lão quản lý chung cư có quy tắc tử vong tách biệt."

Lâm Dị hỏi: "Có khả năng này không anh?"

Tần Châu nhớ lại vết máu đỏ thẫm kia: "Ừm."

Lâm Dị gật đầu nói: "Nếu là như vậy, quy tắc tử vong chắc là không cho thứ kia chui vào phòng và không ra khỏi phòng vào ban đêm."

Tần Châu nói: "Tránh ra."

Lâm Dị: "Hả?"