Tôi Lại Phá Tan Quái Đàm Học Đường Rồi

Chương 15

Lâm Dị nhận ra thứ này đang cố gắng câu giờ, ban đêm là thời điểm khiến con người buồn ngủ và đó cũng là lúc ý thức con người yếu ớt nhất.

Nhưng không có tiếng ồn trắng trong MP4 để ru ngủ, Lâm Dị không thể buồn ngủ được. Nếu là người khác, khó có thể sống sót qua một đêm kinh hoàng sợ hãi như này.

Lâm Dị trầm mặc một hồi, nói với thứ trong tủ: "Thích chiến thì ông đây chiến."

Thật ra đối với Lâm Dị, mất ngủ chỉ là chuyện nhỏ, đêm qua cậu còn mở mắt đến tận hừng đông, cũng chẳng cảm thấy thời gian ban đêm trôi qua chậm chạp thế nào.

Nhưng lúc này bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, Lâm Dị mới nếm được cảm giác thời gian trôi chậm, cậu vẫn ôm cái vại chứa, không dám thả lỏng.

Đối với Lâm Dị, đêm nay thật không dễ dàng chút nào, không biết trải qua bao lâu, tiếng "thùng thùng" lại phát ra từ tủ quần áo, và rồi con mắt kia cuối cùng cũng biến mất.

Ngay lúc Lâm Dị đang tự hỏi có phải thứ này đang lặp lại chiêu cũ hay không, thì tiếng loa trong hành lang vang lên: Ăn sáng, ăn sáng, ăn sáng đến Phòng 103.

Trời sáng rồi.

Lâm Dị còn chưa đặt cái vại chứa xuống, phòng 304 vang lên tiếng gõ cửa.

Tần Châu thấp giọng gọi: "Nhóc thiên tài!"

Nghe được giọng nói của Tần Châu, Lâm Dị mới yên lòng. Lúc đặt cái vại chứ đồ xuống, cậu mới để ý hai cánh tay mình đã bị tê liệt từ lâu, mỗi khi cử động giống như bị vô số mũi kim châm vào.

Rầm Rầm Râm.

Tiếng gõ cửa của Tần Châu càng lúc càng lớn: "Lâm Dị!"

Bước chân Lâm Dị loạng choạng tiến về phía trước, mở cửa cho Tần Châu. Tần Châu ở ngoài cửa nhìn thấy cậu vẫn bình an vô sự liền yên tâm, nói: "Sao không nói chuyện?"

Lâm Dị chỉ chỉ cổ họng của mình, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Em sợ, khản giọng rồi."

Có tiếng mở cửa ở hành lang tầng 3. Những người khác chắc đã nghe thấy tiếng loa và đang định xuống tầng ăn sáng. Tần Châu đi vọt vào, đóng cửa lại.

Việc đầu tiên Tần Châu làm là nhìn qua chiếc tủ quần áo dựa vào cửa số đã bị sập một nửa, có thể tưởng tượng được tối qua Lâm Dị đã phải trải qua những gì.

Lâm Dị xoa xoa cổ họng rồi kêu "ahhhhhh" vài lần để lấy lại giọng nói.

Sau đó cậu vội vàng nói: "Đàn anh, quy tắc tử vong là: không được cho thứ kia tiến vào."

Tần Châu quay đầu lại nhìn cậu, hai mắt Lâm Dị sưng đỏ, quầng thâm dưới mắt càng ngày càng nặng hơn, trông vô cùng mệt mỏi.

Cậu đã không chợp mắt hai đêm rồi.

Lâm Dị nhìn tủ quần áo, nhưng cậu không có nói cho Tần Châu việc tối hôm qua cậu sống sót kiểu gì, cũng không có nhắc nhiều về quy tắc tử vong.

Tần Châu nói, khi một người thành công tránh được quy tắc tử vong, một quy tắc tử vong mới sẽ được sinh ra.

Cho nên, quy tắc tử vong đêm qua hết hiệu lực rồi.

Cậu hỏi Tần Châu: "Nếu quy tắc tử vong hết hiệu lực, tờ giấy của em còn có thể thu hút quái vật 7-7 nữa không?"

Tần Châu nói: "Có thể."

"Bởi khi có quy tắc tử vong mới xuất hiện, điều đó không có nghĩa là quy tắc tử vong hiện tại không có hiệu lực, nó chỉ tăng thêm thôi."

Lâm Dị: "...Ồ."

"Dựa vào điều này, vậy tối qua em không chết cũng chẳng phải tin tốt lành gì."

Tần Châu còn muốn nói gì đó mà bị Lâm Dị kéo lại: "Nhưng với đàn anh thì lại là tin tốt á, đồng đội thông minh của anh vẫn còn sống nè."

Tần Châu: ""

"Biểu cảm của đàn anh là sao đây?" Lâm Dị dỗi: "Đàn anh cũng thấy em thừa thãi sao?"

Tần Châu: "Em mà sợ xã hội à?"

Lâm Dị: "Á."

Tần Châu: "Nhìn không ra đấy."

Lâm Dị: "Em chỉ giỏi điều chỉnh thôi. Đâu thể gặp ai cũng xấu hổ xong nói lắp được."

"Khi trái tim rung động trước ai đó, mới đỏ mặt nói lắp." Tần Châu nói xong lại hỏi: "Tối hôm qua em nhìn thấy gì?"

Đây chính là mấu chốt, cũng là manh mối để tìm ra quy tắc tử vong mới.

Lâm Dị nói: "Thứ kia có tay có mắt."

Tần Châu cau mày: "Con người?"

Lâm Dị vẫn chưa thể đảm bảo, nhưng nói: "Lão quản lý và thứ ngoài cửa sổ không chung đội."

Tần Châu: "Ý em là gì?"

Lâm Dị nói: "Lão quản lý từng nhắc nhở, bên ngoài rất nguy hiểm. Bây giờ nghĩ lại, có khả năng là ổng đang ám chỉ chuyện tối hôm qua. Nếu bọn họ chung đội thì không cần phải nói như vậy."

Tần Châu: "Ý em là tiếp tục tìm manh mối từ ông ta sao?"

Lâm Dị gật đầu: "Đàn anh đi đi."

Tần Châu: "Còn em?"

Lâm Dị không cần nói gì, Tần Châu cũng đoán được: "Em đi thu hút sự chú ý của quái vật à?"

"Dạ." Lâm Dị nói: "Bởi quy tắc tử vong càng nhiều, quái vật càng dễ dụ chúng ta vào cạm bẫy, mình phải tìm hiểu càng sớm càng tốt."

Tần Châu hỏi: "Em định làm gì? Đưa tờ giấy cho họ?"

"Không." Lâm Dị nói: "Tối hôm qua em ngồi suy nghĩ rất lâu, thiên tài xuất hiện phải khoa trương một chút."

Tần Châu: "..."

Phòng 103.

Năm người ăn sáng mà không biết ăn gì, thấy Lâm Dị và Tần Châu không đến, Khuất Gia Lương run giọng nói: "Tối hôm qua, chắc... chắc không phải hai người bọn họ đâu nhỉ."

Trình Dương là người đầu tiên phủ nhận: "Cái miệng đừng hở tí nói mấy chuyện xui xẻo."

Khuất Gia Lương ậm ừ một tiếng: "Thật ra cậu đang mong là bọn họ chứ gì. Sao phải giả vờ?"

Trình Dương: "Ông đây mà giả vờ thì cậu có hai cái miệng rộng."

Khuất Gia Lương đặt bát xuống và trừng mắt với Trình Dương, Trình Dương xắn tay áo: "Đánh nhau à? Hồi lớp mười ông đây còn tấn sinh viên đại học rồi đấy!"