Tôi Lại Phá Tan Quái Đàm Học Đường Rồi

Chương 9

Tần Châu hơi bất ngờ, lại nhìn Lâm Dị: "Âm thanh vừa rồi là di chuyển tủ quần áo chặn cửa sổ?"

Lâm Dị gật đầu: "Tự cứu mình thôi."

Tần Châu nói: "Giỏi."

Tốc độ phản ứng của Lâm Dị quá nhanh, không chỉ nghĩ ra biện pháp đối phó, mà còn có thể viết ra ba quy tắc tử vong này. Nét chữ nắn nót, có thể thấy Lâm Dị rất bình tĩnh.

"Cái này có thể trực tiếp nói với tôi mà, không phải em đang ở trước mặt tôi rồi sao." Tần Châu giơ tờ giấy lên: "Tại sao lại phải viết cái này?"

"Đàn anh từng nói, quái vật sẽ ưu tiên tập trung vào mấy nhóc thiên tài như em mà." Lâm Dị nói: "Nếu như đem tờ giấy này truyền cho mọi người, quái vật nhất định sẽ tập trung vào em đó."

Cậu tiếp tục giải thích: "Vậy cảm phiền đàn anh có thể cho em một chút lời khuyên không. Nội dung ghi chú càng chính xác, càng dễ thu hút sự chú ý của quái vật."

Tần Châu nhìn chằm chằm Lâm Dị hồi lâu: "Em vừa nói em sợ mà."

Lâm Dị gật đầu: "Đúng ạ."

Ánh mắt Tần Châu trở nên phức tạp, hẳn không thể hiểu nổi Lâm Dị. Vì vậy trực tiếp hỏi: "Đến quái vật 7-7 em còn không sợ, lại sợ NPC sao?"

"Dạ, em sợ thiệt mà." Lâm Dị thấy Tần Châu trở nên nghiêm túc, cho nên cũng không dám làm gì bậy bạ, thành thật nói: "Em còn chưa nhìn thấy quái vật 7-7, chỉ sợ sẽ bị NPC gϊếŧ chết trước lúc đó thôi à."

Lời nói thật lòng này khiến Tần Châu suy nghĩ hồi lâu, Lâm Dị sợ Tần Châu sẽ gặng hỏi cho ra chuyện nên để lộ vẻ mặt đáng thương: "Đàn anh nói "cửa sổ mở" là tín hiệu cho rằng quy tắc tử vong đến gần. Tức là, một khi em đoán sai quy tắc tử vong, hoặc gặp phải quy tắc tử vong mà em không biết, em sẽ là người chết tiếp theo đó. Em thực sự sợ lắm luôn, đấng trượng phu rơi lệ."

Tần Châu bị bốn chữ cuối cùng của Lâm Dị chọc cười, nhìn cậu: "Em, đãng trượng phu?"

Nhóc thiên tài vừa thi đại học xong vẫn còn non nớt, tuy dáng người cao nhưng khá gầy, trên người không có mấy da thịt. Tần Châu không hề nghi ngờ nếu vừa rồi hắn đưa tay chạm vào ngực Lâm Dị, chắc chắn sẽ không được ổn lắm. Nhưng các đường nét trên khuôn mặt của nhóc thiên tài thực sự rất ưa nhìn, hoàn toàn phù hợp với mẫu người lý tưởng "không một ai biết" của hắn - một đàn em nhỏ ngây thơ và ngoan ngoãn.

"Đừng nhìn em gầy." Thấy Tân Châu đang đánh giá mình, Lâm Dị nói: "Bên dưới của em lớn lắm đó."

Tần Châu: "..."

Tiếc một chỗ là mỏ hơi hỗn.

Đẹp trai mà không biết xấu hổ.

"Quy tắc tử vong sẽ không cứng nhắc như vậy, nó sẽ chủ động tìm đến cửa, khiến những người liên quan không thể đề phòng, nhưng..." Tần Châu cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay: "Nhưng tôi có thể an ủi em."

Lâm Dị im lặng vài giây: "Đàn anh, đừng như vậy, được an ủi sẽ khiến người sợ xã hội như em thấy bất an lắm."

"Xin lỗi, nhưng tôi thích an ủi người khác như vậy đấy." Tần Châu nói: "Mỗi thế giới quy tắc không chỉ có một quy tắc tử vong, nhưng các quy tắc tử vong không ra sân cùng lúc mà nó sẽ lần lượt xuất hiện. Khi em tránh được một quy tắc tử vong thành công, quy tắc tử vong thứ hai sẽ ngay lập tức được kích hoạt, bởi vậy, bây giờ em chỉ cần tìm cách đối phó với quy tắc thứ nhất."

Vừa nói, Tần Châu vừa chỉ vào mục đầu tiên trên tờ giấy: Không ngăn được thứ ngoài cửa số bò vào.

Đây cũng chỉ là phỏng đoán của Tần Châu về quy tắc tử vong.

"Tôi tịch thu tờ giấy, đợi em sống sót qua đêm nay rồi hẵng nghĩ đến chuyện thu hút quái vật." Tần Châu nói.

Lâm Dị kinh ngạc nhìn Tần Châu, lại im lặng.

Cậu không ngờ Tần Châu lại an ủi mình như vậy, cậu còn tưởng rằng mình sẽ nghe được mấy câu như "không sao", "chúc may mắn", "đừng buồn".

Tần Châu vươn tay, dùng ngón trỏ ấn xuống cặp lông mày đang nhíu lại của Lâm Dị: "Em đang bày ra cái mặt gì thế?"

Lâm Dị vội vàng né tránh, để cho ngón tay Tần Châu khựng lại ở không trung.

Những kí ức không ngừng tái hiện lại trong đầu-

"Bọn họ không có nhịp tim."

"Nhưng vẫn có thể cử động..." -

"Chỉ là một cái xác không hồn! Ây, tôi xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, chỉ là căn bệnh này hơi hiếm gặp thôi, nhưng tôi bó tay rồi, cậu nhóc, cậu đưa ba mẹ đến bệnh viện lớn hơn khám thử đi."

"Cậu đừng quá đau buồn, bây giờ y học rất tiến bộ, nhất định sẽ có cách chữa bệnh cho cha mẹ cậu."

Sau khi cha mẹ trở nên như vậy, Lâm Dị thường xuyên được được nghe mấy lời an ủi.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu được an ủi kiểu này, Lâm Dị ngập ngừng: "Đàn anh, nhịp tim không còn đập có nghĩa là đã chết sao?"

Tần Châu rút tay về, xoa ngón tay vừa chạm vào trán Lâm Dị lên áo hai lần: "Tiêu chuẩn phán định tử vong của y học là chết não."

Lâm Dị thành thật nói: "Đàn anh, miệng anh ngọt thật."

Tần Châu nhìn cậu, không nói gì, chỉ gấp tờ giấy bỏ vào trong túi, đi ra ngoài.

"..." Lâm Dị: "Đậu, lời khen của mình làm đàn anh khó chịu rồi nè."

Tần Châu xoay người: "Nhóc thiên tài, thay vì ở đây nói linh tinh, thì thà sang Phòng 310 đối chiếu đáp án chính xác đi."

Nội dung trên tờ giấy dù như nào thì cũng chỉ là phỏng đoán, những người bị quy tắc tử vong tìm tới sẽ không có cơ hội thử sai.

Tủ quần áo có chặn được thứ ngoài cửa sổ hay không, câu trả lời nằm ở Phòng 310.