Lâm Dị chợt cảm thấy rợn hết cả người, nhưng não cậu vẫn đang tích cực suy luận.
Phải rồi, có thứ gì đó đã bò vào từ cửa sổ, đủ để khiến mình căng thẳng, nhưng rồi lại đi mất, khiến con người ta thả lỏng dây thần kinh.
Điều này cũng hợp lý với lời giải thích tại sao Vương Đạc vừa sợ lại vừa không sợ như vậy.
Cậu chậm rãi quay đầu nhìn rèm cửa Phòng 304.
Tại sao phải treo rèm cửa, bởi vì rèm cửa không phải là công cụ giúp che đi cửa sổ, mà là ngăn người trong phòng phát hiện cửa sổ đang mở!
Quy tắc tử vong không phải là đến gần cửa số, cũng chẳng phải nhìn vào cửa số, nhưng chắc chắn phải liên quan đến cái thứ bò vào từ cửa sổ.
Chỉ trong chớp mắt chừng 0,00001 giây, Lâm Dị trở mình, rồi đi về phía cửa sổ.
Lâm Dị không kéo rèm, mà là đưa tay sờ vào tấm rèm, đẩy nó về phía trước.
"Nhóc thiên tài." Cách vách bên kia Tần Châu thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: "Cửa số phía em có mở không?"
Lâm Dị hỏi: "Đàn anh thì sao ạ?"
Tần Châu: "Đóng."
Lâm Dị: "Phía bên em..."
Không có gì cản trở.
"Mở."
Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm.
"Em..."
Phòng bên cạnh Tần Châu bỗng dưng kêu lên một tiếng, trong Phòng 304 vang lên âm thanh nặng nề như gỗ cọ vào sàn nhà, Tần Châu liền hỏi: "Em sao vậy?"
Nhưng Phòng 304 không có người trả lời, Tần Châu nhíu mày, gõ hai cái lên tường: "Nhóc thiên tài?"
"Đàn anh..."
Giọng nói của Lâm Dị vang lên bên ngoài Phòng 305, kèm theo tiếng gõ cửa nhẹ nhàng và đều đặn.
Tần Châu sững sờ một chút, nhìn về phía cửa phòng.
Giọng nói của Lâm Dị từ ngoài cửa nghe rất xa lạ, có một chút mỏng manh: "Đàn anh, là em."
Hắn cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi bước ra cửa phòng.
Sau đó, cửa phòng của Tần Châu mở ra, hẳn nhìn bóng người xuyên qua khe cửa.
"Tự dưng em thấy hơi sợ sợ." Lâm Dị xấu hồ, gãi gãi đầu: "Đàn anh ơi, em có thể tới ôm anh giữ ẩm (*) không ạ?"
(*): ẩn dụ cho sự tương trợ, hợp tác, cùng nhau tích lũy sức mạnh để vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Tần Châu nhìn cậu chằm chằm, một lúc lâu mới nói: "Người hay quỷ?"
Lâm Dị không hiểu nói: "Là người mà."
Tần Châu vẫn chăm chú nhìn cậu, điều này khiến Lâm Dị cảm thấy mất tự tin.
Cậu đưa tay sờ sờ l*иg ngực, tim vẫn còn đập, cậu nói: "Em vẫn còn nhịp tim nhá." Sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Châu: "Đàn anh, anh không tin thì có thể sờ thử."
"..." Tần Châu vươn tay.
Thay vì chạm vào l*иg ngực của Lâm Dị, hẳn lại đặt ngón tay dưới chóp mũi của cậu. Sau khi cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào ngón tay, Tần Châu rút tay về.
"Âu, như vậy cũng là một cách." Lâm Dị cười cười, giơ ngón cái ra hiệu với Tần Châu: "Đàn anh đúng là chính nhân quân tử."
Tần Châu: "..."
Hắn hoàn toàn cạn lời với Lâm Dị. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên, gặp nhóc thiên tài này vài lần, hẳn cảm thấy mình bị tên nhóc này làm cho câm nín rất nhiều.
"Vậy sao em lại ép giọng khi nói vậy?" Tần Châu giải thích lý do hắn hỏi "là người hay quỷ": "Đúng kì lạ."
Lâm Dị chợt hiểu ra, cậu chỉ vào cổ họng nói: "Tại em phải lấy hết can đảm đi tìm đàn anh á."
Vậy nên sự can đảm đó nghẹn lại ở cổ họng, khiến lúc nói chuyện nghe hơi kì.
"Can đảm?" Tần Châu nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, nhìn kiểu gì cũng không thấy vẻ mặt sợ hãi của Lâm Dị ở đâu ra: "Nhóc thiên tài đây cả chục lá gan, còn cần gì can đảm?"
"Nhưng nhóc thiên tài có chứng sợ xã hội mà." Lâm Dị đỏ bừng hai tai: "Đàn anh, anh muốn một ngôi nhà không?"
Tần Châu: "Gì cơ?"
Lâm Dị chỉ chỉ dưới chân, nói một cách ngây thơ: "Nếu đàn anh còn từ chối em, em sẽ xấu hổ đến nỗi dùng chân lấy được cả một tòa nhà (*) luôn ấy. Đàn anh, anh muốn mấy phòng ngủ, mấy phòng khách?"
(*) Bắt nguồn từ câu nói: 脚趾抠出一座芭 比梦幻城堡("Lấy cả một tòa lâu đài ra khỏi mặt đất bằng ngón chân"). Khi một người cảm thấy xấu hổ sẽ bấu ngón chân xuống đất. Có nghĩa là mình nhìn thấy điều gì đó rất rất xấu hổ, giống ngại đến muốn chui xuống lỗ theo cách nói bên mình.
Tần Châu: "..."
Lâm Dị: "Hay biệt thự?"
Tần Châu: "Biệt thự đã là gì, lâu đài đi."
"Em đang đào, đang đào rồi đây." Lâm Dị nói: "Cái năng lượng xấu hổ bên trong em giờ lớn đến mức có thể đào cho em một tòa, cho đàn anh một tòa, cho cả anh em bạn dì hàng xóm của anh một tòa luôn đấy."
"..." Tần Châu không nói gì, mở cửa để Lâm Dị đi vào.
Lâm Dị rưng rưng nước mắt: "Cám ơn đàn anh nhiều lắm luôn."
Khi Lâm Dị đến Phòng 305, sự xấu hổ bên trong cậu đã khiến cậu e dè, chỉ dám đứng ở một góc, sau đó lấy ra một tờ giấy đưa cho Tần Châu: "Đàn anh, mời anh xem."
"Đây là suy đoán của em về quy tắc tử vong." Lâm Dị nói.
Tần Châu nhận lấy.
Trên giấy viết:
1. Không ngăn được thứ bên ngoài cửa sổ bò vào.
Hành động kích hoạt quy tắc tử vong: Không ngăn cản được.
2. Nhìn thấy thứ bên ngoài cửa số
Hành động kích hoạt quy tắc tử vong: Nhìn thấy.
Điểm nghi vấn: Toàn bộ diện mạo?
3. Bị thứ ngoài cửa sổ nhìn thấy.
Hành động kích hoạt quy tắc tử vong: Không ngăn cản được.
Lâm Dị nói: "Hành vi kích hoạt điều thứ nhất và thứ ba là "không ngăn cản được", vì vậy em cho rằng quy tắc tử vong là không thể ngăn được thứ gì đó. Dù là quy tắc thứ nhất hay quy tắc thứ ba, miễn là có hành động ngăn chặn thì vẫn có thể thoát."