Bọn họ sống chung giống như tất cả cặp tình nhân thân mật trên đời, gần như nói hết những chuyện có thể nói. Thế giới bóng tối vẫn khiến người ta khó mà chịu đựng, nhưng dù sao có thể an ủi lẫn nhau.
Nhưng bầu không khí nhẹ nhõm lãng mạn cũng không duy trì quá lâu. Rất nhanh nhà toán học đã phát hiện logic hành vi của người yêu mình có vài lỗ thủng, ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng hệ thống xảy ra vấn đề, nhưng sau một năm quan sát, hắn phát hiện nó đang chủ động nói dối.
Một trận chiến không có khói lửa cứ như vậy mà bắt đầu, nhà toán học bắt đầu thăm dò lẫn nhau với người yêu, cuối cùng bắt được một lỗ thủng, đạt được chân tướng.
Năm đó, thể chất của hắn đặc biệt, chất lỏng biển sâu không thể phát huy được toàn bộ tác dụng của nó, nhưng mấy năm gần đây, hệ thống đã nghiên cứu ra chất lỏng biển sâu mới — hoàn mỹ, sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào cả.
Nếu nó tiêm chất lỏng vào thân thể nhà toán học, hắn sẽ rơi vào giấc ngủ say ngọt ngào, không cần tỉnh táo để bị tra tấn trong bóng tối nữa.
Nhưng tại sao lại phải giấu hắn?
Nhà khoa học nhìn hư không bóng tối vô tận trước mắt, nghĩ, bởi vì nó cũng rất cô độc. Vả lại, nó còn rất ích kỷ.
Sau khi mọi chuyện vỡ lở, bọn họ bắt đầu chiến tranh lạnh, nhà toán học rơi vào trong thống khổ, mà hệ thống cũng không tiêm chất lỏng ngủ say vào cho hắn.
Nhưng vào lúc này, phi thuyền rơi vào một khu vực hố đen nhiễu sóng, tầm nhìn hố đen đột nhiên mở rộng, nuốt chửng toàn bộ phi thuyền.
Trong sự xóc nảy và xoay tròn điên cuồng, nhà toán học nghe được phi thuyền vang lên tiếng cảnh báo chói tai, ý thức được phi thuyền xảy ra sự cố.
Lúc này, hắn nghe được âm thanh của hệ thống đã không vang lên bên tai ròng rã một năm.
Giọng nó nghẹn ngào, như mang theo tiếng khóc nức nở.
“Nếu…” Có cây kim chạm lên cánh tay hắn, hệ thống nói: “Nếu anh vĩnh viễn không tỉnh lại…”
Vào lúc sống chết, hắn đột nhiên hiểu ra rất nhiều.
Tác thành cho người mình yêu, hay tác thành cho mình, cho dù đối với ai đều là một sự lựa chọn khó khăn. Cũng không phải là ích kỷ hay vô tư, cảm tính hay lý trí, mà là bởi vì tình cảm của con người chính là một loại tồn tại không có cách nào phân tích như vậy.
Hắn nói: “Hãy để ta và em sống chung quãng đời còn lại cùng một chỗ.”
Nhưng may mắn là bọn họ không chết.
Đây là một cái hố đen xoay tròn kỳ dị, nhà toán học tiến hành tính toán trong đầu, hệ thống biến thành trí tuệ siêu cấp không chế tất cả sau vô số lần cưỡng ép tăng cấp.
— Cuối cùng, bọn hắn thông qua lỗ trắng thoát khỏi lỗ đen.
(*) Một lỗ trắng có thể được coi là nghịch đảo thời gian của lỗ đen, nó là một thiên thể giả định phóng ra vật chất, ngược với lỗ đen vốn hút mọi vật chất.
Phi thuyền hạ xuống, mọi người chậm rãi thức tỉnh, ngôi nhà mới của loài người được xây lên.
Nhưng vào lúc này, hệ thống này lại bị kẻ thống trị cho rằng có đẳng cấp trí tuệ vượt qua con người, mức độ nguy hiểm cao — sẽ bị thanh trừ.
Nhà toán học không còn cách nào khác, hắn tự tay đưa công thức kia vào nơi vĩnh viễn không thể ghé thăm, từ đầu đến cuối, người yêu hắn không nói một lời.
Con người sinh sôi một lần nữa trong ngôi nhà mới, hoàn thành những công việc còn chưa làm.
Có người nói với nhà toán học không nơi nương tựa rằng, mọi chuyện chính là như vậy, chúng ta và trí tuệ nhân tạo là hai thứ khác biệt, anh phải chấp nhận hiện thực.
Nhưng mà, nhiều năm về sau, bởi vì hệ thống mới không ổn định được hoạt động của hành tinh, hành tinh này lại đứng trước tai họa ngập đầu lần nữa.
Mọi người vừa mới thu hoạch được hi vọng, lại rơi vào tuyệt vọng, vào giây phút sống chết sau cùng, nhà toán học lại mở ra công thức cấm kị kia, muốn nhìn người yêu một chút.
Hệ thống khởi động lần nữa, nhưng nó không nói chuyện với nhà toán học, mà đặt tất cả con người vào trong ngực của mình.
— Một hành động gần như điên cuồng, nó truyền ý thức của tất cả mọi người vào không gian của mình dựa trên số liệu.
Cơ thể của con người biến mất trên hành tinh này, ý thức của bọn họ được phục sinh trong thế giới giả lập mà siêu trí tuệ tính toán ra, thậm chí sống mãi — giấc ngủ giả vĩnh viễn.
Trong thế giới được tạo thành bởi 0 và 1, nhà toán học chống quải trượng đi vào khu vực cấm.
Người yêu nhiều năm không gặp của hắn vẫn có dung nhan như trước, cười cười với hắn.
Nhà toán học đi đến chỗ nó, giống như đảo ngược thời gian, tóc hắn trở nên đen nhánh một lần nữa, đôi mắt đυ.c ngầu dần dần sáng tỏ, khuôn mặt trở lại tuổi trẻ.
Bọn họ đứng đối diện nhau, màn hình quy về đen nhánh.
Chỉ có tiếng nhà toán học vang lên.
“Ta từng có ý đồ biến em thành con người, nhưng cuối cùng em lại biến chúng ta thành đồng loại của em.”
Người yêu hắn nhẹ nhàng nói: “Đây là một phần tiến hóa của loài người.”
Phim kết thúc, đèn sáng.
Lâm Tầm nhìn chằm chằm màn hình đã không có hình ảnh, trong phút chốc vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Giống bất kì một bộ phim tình yêu hợp cách nào, nó có một kết thúc đoàn viên lãng mạn.
Giống rất nhiều bộ phim khoa học viễn tưởng, cũng có không ít điều cần thảo luận trong phương diện luân lý trí tuệ nhân tạo.
Nhưng điều hắn để ý cũng không phải là những thứ này.
Hắn để ý khái niệm “ý thức bất diệt” cuối cùng kia.
Hắn quay đầu nhìn Đông Quân.
Đông Quân: “Cậu nghĩ thế nào về kết phim?”
Xem ra điểm chú ý của Đông Quân cũng giống như hắn.
“Kỹ thuật bây giờ còn chưa làm được,” Lâm Tầm ngẫm nghĩ, nói: “Nhưng trên lý thuyết thì có tính khả thi.”
Hắn lại suy nghĩ tìm từ: “Nếu như… tất cả đặc điểm của loài người đều có thể tái hiện được trên trí tuệ nhân tạo, như vậy ý thức của loài người sẽ… thật sự có thể cấy ghép vào trong thế giới giả tưởng.”
“Hai vấn đề.” Trong mắt Đông Quân cũng có vẻ suy tư: “Phương diện trí tuệ nhân tạo, cùng với phương diện kết nối thần kinh.”
“Đúng, cái thứ nhất là vấn đề phần mềm, cái thứ hai chính là vấn đề phần cứng.” Lâm Tầm nói.
Vấn đề phần mềm quyết định sau khi upload có còn là người hay không, vấn đề phần cứng quyết định có thể upload được hay không.
Đông Quân nhìn hắn: “Cậu cảm thấy Lạc Thần có hi vọng làm được không?”
“Tôi không biết…” Lâm Tầm nói xong, lại đạp mạng thần kinh nhân tạo một cú: “Nhưng thuật toán của mạng thần kinh nhân tạo không được.”
Đông Quân cười.
Lâm Tầm: “…”
Phải chăng hắn đã không cẩn thận để lộ bản tính không thiện lương của mình rồi?
May mà có vẻ Đông Quân không để ý, mà khơi ra một đề tài khác: “Cậu cảm thấy bộ phim này sẽ có phản ứng như thế nào?”
Lâm Tầm tiến hành suy nghĩ.
Lâm Tầm khuyết thiếu tri thức về phương diện này.
Suy nghĩ của Lâm Tầm vô hiệu.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể nói: “Phim rất hay.”
Đông Quân: “Đề tài phim này đã khuyết thiếu trên thị trường rất nhiều năm… Cho nên có xác suất rất lớn là sẽ thành công, có mức độ bàn luận.”
Sau đó, anh nhìn về phía Lâm Tầm, như đang chờ đợi hắn nói tiếp.
Lâm Tầm nháy nháy mắt.
Sau đó thì sao?
Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, Đông Quân tiếp tục mở miệng.
“Tính chất của Lạc Thần là cá nhân hóa, động cơ trí tuệ nhân tạo tự do,” Anh nói: “Có nghĩa là khi cậu đưa sản phẩm ra mắt công chúng, sẽ rất thu hút, nhưng cũng sẽ bị chất vấn — tác hại của trí tuệ nhân tạo, cậu phải chuẩn bị điều này cho tốt.”
Lâm Tầm: “Vâng… đúng thật.”
Giống như trong bộ phim kia, mọi người luôn luôn cần trí tuệ nhân tạo trợ giúp, nhưng lại sợ trí tuệ nhân tạo thống trị ngược lại bọn họ.
Mà trên thực tế chỉ có người trong ngành mới biết, kỹ thuật còn kém xa lắm.
Chỉ nghe Đông Quân tiếp tục nói: “Một tháng sau phim sẽ được công chiếu, cùng thời gian với lúc Lạc Thần ra mắt trong hội chợ khoa học kỹ thuật. Nếu tôi là cậu, sẽ mượn khái niệm trong bộ phim đó để tuyên truyền cho mình.
Lâm Tầm bỗng nhiên hiểu ra.
Đông Quân… cũng không phải đơn giản dẫn mình đi xem phim, mà đang gợi ý cho hắn.
Dù sao, hắn dốt đặc cán mai trong việc kinh doanh và tuyên truyền cho công ty.
Hắn nhìn về phía Đông Quân: “Tôi không biết làm thế nào.”
Đông Quân lại không nói tiếp.
Lâm Tầm nghĩ, chỉ sợ Đông Quân sẽ nói đến thế thôi.
Thầy giáo dẫn học sinh vào cửa, học sinh… học sinh lại không biết gì.
Nhưng học sinh cũng không sợ hãi.
Hắn tin tưởng sau khi có linh cảm này, Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu vạn năng sẽ cho ra phương án. Công ty Lạc Thần vốn chỉ có phòng nghiên cứu, ngày mai lập tức thành lập phòng quảng cáo.
Hắn: “Trở về tôi sẽ suy nghĩ.”
Giọng của Đông Quân nhẹ hơn: “Cố lên.”
Lâm Tầm cười cười: “Tôi sẽ cố gắng không làm anh lỗ vốn.”
“Tôi cũng cảm thấy sẽ không.” Đông Quân nói: “Dẫn cậu đi ăn cơm tối nhé?”
Lâm Tầm nhìn điện thoại một chút.
Trong nhóm chat có không ít tin tức.
Không có ai nhớ đến hắn, nhất định Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu lại đang lập đội chơi game.
Mà trước đó Đông Quân cũng đã nói, buổi chiều và tối của anh… đúng là không có lịch trình.
Hắn nói: “Được.”
— Thế là hắn và Đông Quân cùng rời khỏi tầng 5, đi xuống hành lang tầng 1.
Bọn họ không tiếp chủ đề tuyên truyền Lạc Thần như thế nào nữa, mà trở lại bộ phim. Liên quan tới trí tuệ nhân tạo, trong phim ảnh có rất nhiều phương diện kỹ thuật đáng để tham khảo, hai người họ lại đều làm kỹ thuật.
Nói đến chỗ quan trọng, thậm chí cần luận văn.
Lâm Tầm cầm điện thoại mở ra một bài luận văn đã lưu, muốn chỉ cho Đông Quân quan điểm mới lạ.
Đông Quân trực tiếp nhận lấy điện thoại của hắn, động tác rất tự nhiên.
Lúc này đã đến cuối hành lang, bọn họ đi vào đại sảnh tầng một.
Bây giờ đúng lúc tan tầm, từng đoàn người ùa ra khỏi ba cái thang máy nhân viên.
Đi đến cửa lớn, Lâm Tầm có chút không được tự nhiên, nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: “Nhiều người nhìn mình quá…”
Đông Quân thả di động vào trong tay hắn: “Chú ý bậc thang.”
Lâm Tầm: “…”
Hắn ngồi lên Bentley của nam thần lần thứ ba.
Sáu rưỡi, ánh đèn mới lên, ban đêm trong thành phố này vừa mới bắt đầu.
Hắn được nam thần dẫn đi ăn thịt nướng.
Rất khéo, việc này đối với Lâm Tầm mà nói, quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Ba ngày ăn chay ở núi Thanh Thành, lại không hấp thu protein và năng lượng thực phẩm, hắn nghi ngờ đại não của mình sắp ngừng luôn.
Mà kết cục của bữa tối này là —
“Bảy giờ nó về một mình, một cái xe trống, mang theo vali của cậu.” Vương An Toàn chỉ chiếc Jetta nhỏ lẻ loi dưới tầng: “Mà cậu, một giờ xuống máy bay, chín rưỡi mới về đến nhà, cậu nói cho ba ba, trong tám giờ rưỡi này cậu đã làm gì?”
Cậu ta đứng đấy, từ trên cao nhìn xuống, nghiêm nghị nhìn Lâm Tầm ngồi ở trên giường: “Cuối cùng là ai đưa cậu về? Tớ biết không phải xe bus.”
“Xin lỗi.” Lâm Tầm nói: “Tớ đi xem phim với Đông Quân, sau đó ăn cơm tối với anh ấy, cuối cùng anh ấy đưa tớ về nhà, động viên tớ tối nay ngủ sớm, sau đó ngày mai làm việc cho tốt.”
Triệu Cơ Cấu cầm cốc sữa bò đi vào, ngồi xuống trên ghế bàn máy tính, khoan thai nói: “Cậu xem, cậu ta đi lêu lổng với Đông Quân, cậu còn không tin.”
“Cũng không phải lêu lổng,” Lâm Tầm biện bạch: “Bọn tớ vẫn luôn thảo luận về thuật toán và chương trình.”
“Cậu chính là một con thỏ to xác ngu ngốc, sớm muộn sẽ bị người ta bắt đi.” Vương An Toàn nói: “Tình huống bây giờ rất rõ ràng, người có mắt đều có thể nhìn ra.”
Lâm Tầm: “…Nhìn ra cái gì?”
Vương An Toàn hít sâu một hơi: “Anh ta muốn hốt cậu, bắt đầu nghiền ép giá trị của cậu.”
“Tớ không đồng ý.” Triệu Cơ Cấu nói ngược lại.
Lâm Tầm nhún vai: “Cậu xem, ngay cả Cơ Cấu cũng không đồng ý với cậu. Mấy ngày nay trình độ ngữ văn của tớ tăng lên rất nhiều, cậu biết cái gì gọi là buồn lo vô cớ không?”
Triệu Cơ Cấu: “—Anh ta muốn tán tỉnh cậu.”
Lâm Tầm: “…”
Vương An Toàn ngồi xuống bên cạnh cậu ta: “Cậu không tin cứ hỏi Lạc Thần, nhất định nó sẽ có đáp án khách quan.”
“Lạc.” Lâm Tầm nói với điện thoại: “Cậu thấy thế nào?”
Trên màn hình chậm rãi nhảy ra bốn chữ.
“Đề nghị cẩn thận.”
Triệu Cơ Cấu giậm chân cười điên cuồng.
“Trí tuệ thiểu năng.” Lâm Tầm kéo ra một sợi dây, cắm nó vào điện thoại, “Tớ phải tăng thêm mô đun của nó mới được.”
Vương An Toàn lẳng lặng nhìn hắn chơi đùa.
Sau khi tăng thêm mô đun, trình độ trí năng của Lạc bay vọt về chất, Lâm Tầm mừng rỡ, chờ đợi thanh tiến độ đầy.
80%, dừng lại.
Sau đó, thông báo lỗi nhìn thấy mà giật mình nhảy ra liên tiếp.
“Ok.” Vương An Toàn lành lạnh nói: “Ngày mai cậu có chuyện làm rồi đó. Tớ không cho phép cậu rời nhà một bước.”
Lâm Tầm tuyệt vọng tháo dây nối, nói với điện thoại, “Tôi cho cậu thêm một cơ hội suy nghĩ tìm từ nữa.”
Lạc không nhúc nhích, giống như chết máy, nhưng Lâm Tầm biết nó đang giả vờ.
Hắn bắt đầu gõ nó: “Tỉnh đi.”
Lúc này, Triệu Cơ Cấu đã uống xong sữa bò của cậu ta, nhẹ nhàng lướt đi: “Thật tốt, hôm nay tớ lại hiểu được một câu tục ngữ nữa, con thỏ chết còn mạnh miệng.”