Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 27: Lập trình hướng đối tượng (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Tầm nhíu mày lại: “Tôi biết đường.”

“Biết đường thì tốt.” Trần Hi vỗ vỗ bả vai hắn, có vẻ như muốn ôn chuyện: “Rất lâu rồi không gặp cậu.”

Lâm Tầm “ừ” một tiếng, đang muốn đi lên phía trước, lại có thêm một người bước đến sau lưng Trần Hi.

“Bên sản phẩm lại có chuyện xấu rồi, anh phải đi nhìn xem.” Người kia nói với Trần Hi, chuyển mắt đến trên người Lâm Tầm: “Đây là…?”

“Một người bạn,” Trần Hi cười nói: “Tên là Lâm Tầm, chắc cậu đã từng nghe nói.”

“Lâm Tầm…” Người kia lặp lại cái tên này, bỗng nhiên nhớ ra: “Tôi biết, không phải trong trường học các anh vẫn gọi hắn là Tầm thần sao? Tôi nhớ khi đó anh còn muốn mời hắn gia nhập đoàn đội.”

“Còn không phải sao.” Trần Hi nói: “Bây giờ vẫn còn có các đàn em nhắc đến mà. Đáng tiếc khi đó Lâm Tầm không đồng ý.”

Người kia bắt tay với Lâm Tầm, ngoài miệng nói: “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Lâm Tầm cảm thấy rất không có ý nghĩa, còn có chút phiền.

Cố tình hai người này đều không có vẻ muốn tha cho hắn.

Người kia hỏi: “Bây giờ Lâm tiên sinh đang làm cái gì?”

Lâm Tầm trả lời: “Làm trí tuệ nhân tạo.”

Người kia lại hỏi: “Lâm tiên sinh làm việc ở đâu?”

Trần Hi nói: “Hắn đang làm sản phẩm của mình.”

Người kia nói: “Bội phục.”

Được rồi.

Càng nói càng thêm phiền.

Nói là “ngưỡng mộ”, thật ra thái độ lại ở bên trên.

— Dù sao, sau khi ra trường, sự nghiệp của bọn họ có thành tựu, Tầm thần lúc trước được mọi người nhắc tới, thậm chí được thổi phồng, lại gần như chẳng làm nên trò trống gì.

Lâm Tầm rũ mắt: “Xin lỗi, tôi phải đi.”

“Vậy chúng tôi không quấy rầy cậu nữa, về sau liên hệ.” Trần Hi cười: “Nhưng tầng 11 toàn phòng họp, cậu đừng có chạy lung tung.”

Lâm Tầm không nói gì, hắn đang chuẩn bị qua hai người này, cửa phòng họp bên cạnh lại mở.

Tiếng giày cao gót vang lên, người đi trước ra chính là Nguyễn Chỉ, cô đang ôm một xấp tài liệu, nghiêng người đi ra, người phía sau trong cửa nói mấy từ như “báo cáo tài chính” “vốn mạo hiểm”.

“Trợ lý Nguyễn?” Trần Hi nói: “Đông Quân đang họp trong đó?”

Bạn gã nói: “Chắc vậy.”

Trần Hi nhìn Lâm Tầm, cười nói: “Rất khó gặp được Đông Quân, hôm nay cậu lại gặp được.”

Gã sửa lại cà vạt, giống như đang chuẩn bị đi chào hỏi với Đông Quân.

Lâm Tầm không nói gì, chỉ nhìn cánh cửa kia.

Sau khi Nguyễn Chỉ đi ra thì dừng lại ở một bên.

Người thứ hai đi ra là Đông Quân.

Có lẽ bởi vì đang ở công ty, lại phải họp, hôm nay anh ăn mặc rất lịch sự. Tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, cà vạt, âu phục áo ghi lê đầy đủ mọi thứ, Lâm Tầm không biết hình dung như thế nào, luôn luôn… có một cảm giác rất phục cổ, rất lãnh đạm trang trọng.

Hắn và hai người Trần Hi đứng chính giữa hành lang, rất dễ thấy, một giây sau, Lâm Tầm liền thấy Đông Quân chuyển hướng sang bên này.

Hắn liền đi qua.

“Ê, cậu đừng…” Trần Hi thấp giọng ngăn hắn.

Lâm Tầm không để ý tới gã.

Hắn cách rất gần cánh cửa phòng họp, đi chưa được mấy bước đã đến trước mặt Đông Quân, chỉ là không biết nên nói cái gì, chỉ mấp máy môi, thấp giọng nói: “Chào buổi chiều.”

“Chào buổi chiều.” Ánh mắt Đông Quân dường như rất dịu dàng: “Bên ngoài lạnh, vẫn khỏe chứ?”

Lâm Tầm nói: “Cũng được.”

Đông Quân: “Vừa xuống máy bay?”

Lâm Tầm: “…Vâng.”

Đông Quân nói: “Tôi dẫn cậu đi ăn chút gì đó trước.”

Anh quay người đi đến thang máy riêng, Lâm Tầm ngoan ngoãn đuổi theo.

— Toàn bộ quá trình, Đông Quân không hề nhìn sang phía Trần Hi chút nào.

Ngược lại Lâm Tầm có quay đầu nhìn thoáng qua, trông thấy vẻ mặt không được tự nhiên lắm của Trần Hi.

Biểu cảm của người bên cạnh gã thì lại càng khoa trương, cứ như thấy quỷ.

Lâm Tầm lạnh lùng quay về.

Hôm nay hắn không chua, thật đấy.

“Wow,” Lâm Tầm nghe thấy cửa phòng hội nghị truyền đến một giọng nói, tiếng Trung không lưu loát, hẳn là người vừa họp cùng Đông Quân, ra khỏi phòng chậm hơn Đông Quân: “Nguyễn, đó là ai?”

Phía sau vang lên giọng nói có ý cười của Nguyễn Chỉ: “Một người bạn nhỏ của Đông Quân.”

Lâm Tầm: “…”

Đi vào thang máy, Đông Quân ấn xuống tầng 5.

Trong thang máy có gương, Lâm Tầm nhìn mình một chút, lại nhìn Đông Quân một chút.

— Đều là phối màu đen trắng, nhưng chênh lệch thực sự quá lớn.

Lúc không đứng cạnh Đông Quân, hắn cảm thấy khí chất của mình là thiếu niên trốn học đỉnh nhất. Nhưng khi đứng cùng Đông Quân, thiếu niên trốn học này đột nhiên bị ba bắt về, trở nên nhỏ yếu bất lực.

— Sau đó, hắn không cẩn thận đối mắt với Đông Quân, phát hiện Đông Quân cũng đang nhìn mình.

Chỉ nghe Đông Quân thản nhiên nói: “Cậu quen Trần Hi?”

Lâm Tầm “vâng” một tiếng, trả lời anh: “Anh ta là đàn anh của tôi, trước đây có quen.”

Đông Quân không nói gì, rất nhanh thang máy đã xuống tầng 5.

Lâm Tầm quan sát một chút, nơi này hẳn là khu nghỉ ngơi của Ngân Hà.

— Ngân Hà xem như một nửa công ty internet, loại công ty này trong nước có đặc điểm là chế độ tăng ca cực đoan và cực kỳ tàn ác.

Có một thể chế rất ác liệt là 996, 9 giờ sáng đi làm, 9 giờ tối mới tan, một tuần làm 6 ngày, nếu như deadline cực gấp, thậm chí còn xuất hiện loại công tác có thể trực tiếp đưa người ta vào ICU.

(*) ICU (Phòng cấp cứu ICU) là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng.

Ở phương diện này, Ngân Hà vẫn còn tốt, mặc dù không phải loại thiên đường như 965, nhưng cơ bản cũng có thể thực hiện 995 — một tuần nghỉ hai ngày.

Đương nhiên là có tăng ca, phúc lợi của công ty vẫn có đủ, khu nghỉ ngơi có đồ ăn tự phục vụ, cung cấp bữa ăn khuya lâu dài, những công trình như phòng gym, bể bơi, rạp chiếu phim cũng đều rất hoàn thiện, cố gắng nâng cao trải nghiệm công việc cho lập trình viên.

Nhưng bây giờ là giờ làm việc, cho nên toàn bộ khu vực này đều không có mấy người.

Đông Quân lấy một cốc cà phê, hắn rót một cốc nước cam, lại lấy bánh ngọt yêu thích, ngồi xuống đối diện Đông Quân.

Hắn có chút ngượng ngùng: “Có quấy rầy công việc của anh không?”

“Không đâu,” Đông Quân quấy cà phê: “Xế chiều và tối hôm nay đều không có lịch.”

“Vậy thì may…” Lâm Tầm cố gắng tìm kiếm chủ đề: “Tôi đọc bình luận trên mạng về anh… đều nói anh là người cuồng công việc.”

Đông Quân cong môi: “Không có khoa trương như vậy.”

Sau đó, Lâm Tầm cũng không biết nên nói cái gì nữa, hắn ngậm ống hút nước cam, lại vô ý thức cắn bẹp nó.

May mắn, Đông Quân nói: “Các cậu sắp xếp công việc thế nào?”

“Chúng tôi khá tự do,” Lâm Tầm nói: “Tám giờ sáng tôi mới dậy, sau đó chín giờ mới bắt đầu công việc… Giữa trưa bọn họ thích chơi game, tôi đọc luận văn. Sau bữa cơm tối trao đổi tiến độ hôm nay một chút, rồi tự do đi ngủ.”

Đông Quân: “Làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.”

Lâm Tầm trừng mắt nhìn anh.

Nhìn vẻ mặt Đông Quân, anh rất hài lòng với quy luật làm việc và nghỉ ngơi này?

Lâm Tầm quyết định giấu diếm đúng sự thật về việc mình thức dậy và đi ngủ không có quy luật, nói: “Tạm được.”

Đông Quân cười cười, hỏi hắn: “Vấn đề hôm nọ cậu hỏi tôi, bây giờ đã được giải quyết chưa?”

“Giải quyết rồi.” Lâm Tầm mừng rỡ: “Tôi đã cải tiến thuật toán một chút.”

Đông Quân: “Hiệu quả thế nào?”

— Cứ nói đến đây, Lâm Tầm sẽ không dừng lại.

Hắn ôm cốc nước cam nói về thuật toán với Đông Quân, hiển nhiên, Đông Quân nghe hiểu, đồng thời luôn hỏi ra vấn đề, dẫn dắt hắn nói tiếp.

Có rất ít người có thể nói chuyện phiếm như vậy với Lâm Tầm, mặc dù có Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu, nhưng lĩnh vực bọn họ am hiểu cũng không phải nó, đa số thời gian Lâm Tầm đều mân mê một mình, nếu không ra thì tiếp tục liều mạng, nếu mà mân mê ra, cũng không ai có thể cùng vui với hắn – thật ra hắn vẫn luôn hy vọng có một người có thể nói chuyện với mình.

Kỳ diệu là, điều mà Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu đều không thể làm được, Đông Quân lại làm được.

Loại trải nghiệm thoải mái dễ chịu này đã hòa tan cảm giác khẩn trương khi đối mặt với nam thần, Lâm Tầm bất giác lải nhải rất nhiều, còn được nam thần khen ba lần.

Ba lần.

Lâm Tầm vừa nghĩ đến con số này, vừa cắn ống hút, nước cam đã thấy đáy.

Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua năm mươi phút, nghĩ lại năm mươi phút này mình toàn làm cái gì, hắn cảm thấy hơi xấu hổ.

Hắn: “Có phải… tôi nói có hơi nhiều không?”

“Không,” Đông Quân nhìn hắn: “Cậu rất thú vị.”

Không nói đến vấn đề kỹ thuật, đối mặt với ánh mắt của nam thần, Lâm Tầm lại có chút hoảng hốt.

Nhưng Đông Quân cũng không lạnh nhạt hay nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là ôn hòa, cảm giác an toàn không biết đến từ đâu làm hắn không thấy hoảng hốt nữa.

Hắn nhìn Đông Quân, cố gắng để giọng điệu của mình thật ngoan ngoãn.

“Anh cũng thế,” Hắn nói: “Trước đó tôi còn cho rằng anh là loại người… không dễ chung đυ.ng.”

Đông Quân: “Căn cứ theo cách nói của Nguyễn Chỉ, đúng là phần lớn thời gian tôi đều không dễ chung đυ.ng.”

Lâm Tầm: “Vậy là tôi khá may mắn?”

Đông Quân: “Có thể.”

Lâm Tầm nháy nháy mắt.

Đông Quân: “Hôm nay lúc mới nhìn thấy cậu, tôi cho rằng tâm trạng cậu không tốt.”

Khi đó đúng là không được tốt.

— Nhưng hắn không thể để lộ việc mình “chanh” trước mặt Đông Quân được, thế là che giấu: “Có thể là anh nhìn lầm.”

Đông Quân cười cười.

Lâm Tầm có chút không chống đỡ được.

Hắn đã sớm biết dáng vẻ nam thần đẹp mắt, đẹp theo kiểu cao quý lạnh lùng.

Nhưng hắn không biết lúc nam thần khẽ cười, sắc đẹp sẽ hiện lên với chỉ số tăng trưởng như thế, hắn không đề phòng tốt, cảm thấy có chút chóng mặt.

May mắn, Đông Quân không tiếp tục đề tài này nữa, mà nhìn đồng hồ: “Đi thôi.”

Lâm Tầm đuổi theo.

Trong khu nghỉ ngơi chỉ có mấy người quay đầu nhìn bọn họ, nhưng có lẽ ngại vì thân phận của Đông Quân, đều chỉ âm thầm nhìn.

Lâm Tầm nhìn bọn họ, lại nghĩ đến Trần Hi.

Lúc này không phải đối mặt với Đông Quân, lá gan của hắn lại lớn hơn một chút.

Hắn hỏi Đông Quân: “Anh đều đối xử tốt với nhân viên vậy sao?”

Đông Quân: “Hử?”

“Ví dụ như… Ví dụ như Trần Hi,” Lâm Tầm không tự chủ được nhỏ giọng chút: “Anh cũng dẫn anh ta đi ăn rồi đi xem phim sao?”

Đông Quân nhìn về phía hắn.

Lâm Tầm làm ra vẻ ngoan ngoãn — đây là điều hắn học được trong ba ngày ở núi Thanh Thành, kỹ năng khi đối mặt với các tiền bối phái nữ.

“Mặc dù tôi không bận rộn như vậy,” Chất giọng nhàn nhạt của Đông Quân vang lên bên tai hắn, “Nhưng cũng không nhàn.”

— Lâm Tầm hoàn toàn không chua nữa.

Chỗ xem phim cũng ở tầng 5, nhưng không phải rạp chiếu phim cỡ lớn đối diện phòng gym, mà là một rạp chiếu phim tư nhân được trang trí rất có cảm giác khoa huyễn.

Hai hàng ghế màu bạc, bọn họ ngồi ở hàng đầu.

Cách rất gần, Lâm Tầm lại ngửi được mùi vị trên người Đông Quân, giống y như mùi ngửi được trong văn phòng Đông Quân lần trước.

Một loại hương vị thanh thanh giống núi tuyết, nhưng chờ một lúc, lại chuyển hướng sang một loại ôn nhu xa xôi nào đó.

Bọn họ không nói gì, rất nhanh đã bắt đầu chiếu phim.

— Công trình của Ngân Hà, đương nhiên hiệu quả nghe nhìn là đỉnh cao, thậm chí là trải nghiệm ảnh toàn ký(*), Lâm Tầm đã đoán được điểm này.

(*) Ảnh toàn ký là phương pháp và kĩ thuật chụp lại và tái dựng hình ảnh ba chiều của vật thể.Cốt lõi của bộ phim này là trí tuệ nhân tạo — một trong những chủ đề vĩnh viễn của phim khoa học viễn tưởng.

Tên phim là “Giấc ngủ giả”.

Thế kỷ 22, Trái Đất tận thế, loài người bay đi xa bằng phi thuyền. Tất cả mọi người đều được tiêm một loại thuốc tên là “chất lỏng biển sâu”, hiệu quả của thuốc này khiến mọi người rơi vào giấc ngủ không thể chống lại, một trăm năm, thậm chí lâu hơn nữa mới có thể tỉnh lại — khi đó hệ thống thông minh đã điều khiển chiếc phi thuyền khổng lồ này đến hành tinh mới thích hợp sinh sống.

Nhưng chất lỏng biển sâu đã mất hiệu lực với nhân vật chính.

Không phải là hoàn toàn mất đi hiệu lực, đúng là hắn đã ngủ say — cơ bắp hoàn toàn buông lỏng, nhịp tim, hô hấp cũng dừng lại, các loại kiểm tra y khoa đều chứng tỏ hắn đã ngủ say.

Nhưng hắn lại tỉnh, ý thức hoàn toàn tỉnh táo.

Một người có ý thức tỉnh táo, lại không có cách nào mở to mắt, không có cách nào động đậy thân thể, trước mắt chỉ có hư không màu đen vô tận.

Sợ hãi, bất lực, tuyệt vọng ùn ùn kéo đến, hắn ý thức được mình sẽ phải sống trong sự tỉnh táo đáng sợ này trong 100 năm nữa.

Nhưng hắn không phải người bình thường, mà là một thiên tài toán học.

Năm thứ hai, hắn tiếp nhận hiện thực, chọn… chọn cách suy nghĩ đến vấn đề toán học, muốn chứng minh định lý mới để vượt qua thời gian một trăm năm nay.

Năm thứ mười, có một việc xảy ra.

Sau khi hệ thống phụ trách điều khiển phi thuyền tiến hành nâng cấp bản thân, phát hiện ra sóng điện não sinh động dị thường của hắn.

Thế là, nhà toán học rốt cuộc nghe được âm thanh thứ nhất trong cuộc sống cô đơn vô tận suốt mười năm qua.

“Tiên sinh, có thể giúp gì cho ngài không?”

Tác dụng của thuốc không thể hết được sớm, nhưng cuối cùng nhà toán học đã có một sinh vật để nói chuyện cùng, hắn cảm thấy mình như sống lại lần nữa.

Hệ thống thông minh giám sát sóng não của hắn, bởi vậy mặc dù hắn không thể há miệng, lại có thể đối thoại với hệ thống.

Năm thứ hai mươi, nhà số học lại đi vào thời khắc cô độc một lần nữa — hắn biết rõ tất cả hình thức vận hành của hệ thống, mỗi một câu hệ thống nói ra đều nằm trong dự đoán của hắn, một chữ cũng không kém — dù sao nó chỉ là một máy móc không có tình cảm.

Cô độc cực độ thúc đẩy việc sinh trưởng cực đoan điên cuồng, năm thứ bốn mươi, nhà toán học thông qua chỉ lệnh, viết một công thức hắn mới nghiên cứu ra được vào hệ thống.

Hỗn độn, tiến hóa, công thức này chính là chìa khoá của chiếc hộp Pandora, nó cho hệ thống đặc tính của con người, hệ thống lại nâng cấp lần nữa, càng ngày càng giống một người sống có tình cảm phong phú.

Nhà toán học yêu nó, hầu như nó cũng đáp lại tình cảm của nhà toán học.

Đến một đoạn này, tiết tấu bộ phim trở nên thư giãn, lời kịch dần dần mập mờ, phối nhạc cũng dần dần lãng mạn.

— Đây là một câu chuyện tình yêu.

Phim nhắc tới tình yêu, Lâm Tầm liền có chút mất tập trung.

Hắn nghĩ, hắn phải sửa lại lời oán thầm với đám fans vợ của Đông Quân rồi.

Tôi không chỉ đi xem phim với ông xã của các cô, tôi còn xem phim tình yêu với ảnh nữa cơ.