Xuyên Thành Pháo Hôi, Luôn Bị Vai Chính Dòm Ngó

[TG1] Chương 9: Em là omega của tôi, tôi yêu em còn không hết thì sao có thể hãm hiếp em chứ?

Chương 9: Em là omega của tôi, tôi yêu em còn không hết thì sao có thể hãʍ Ꮒϊếp em chứ?

Trong bóng tối vô hạn, xuất hiện những tia sáng le lói của vài vì sao trên bầu trời.

Trong phòng, có hai người đang đang nằm trên giường mềm mại, đang chìm sâu vào giấc ngủ ngọt ngào.

Cố Cảnh khẽ giật mi mắt, khi cậu thử cử động eo thì bất chợt một cảm giác đau đớn thổi quét toàn thân, ngay cả hai chân gần như không còn cảm giác cũng râm rang đau đớn, cậu khẽ nhúc nhích eo thêm chút nữa thì sự sưng đau mãnh liệt từ phía sau khiến cậu đau tới nhíu mày, nhưng giây kế tiếp cả người Cố Cảnh đều cứng ngắt lại.

Cậu phát hiện lưng của mình đang dán sát vào một l*иg ngực ấm áp, người đó còn khoác tay ngang hông cậu, dùng một tư thế mạnh mẽ khóa chặt cậu trong lòng.

Nương theo ánh trăng hắt vào phòng, Cố Cảnh khó khăn nghiêng người nhìn về phía sau, liền nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ phóng to ở đó, cậu gần như nín thở, khuôn mặt tràn đầy vẻ khϊếp sợ.

Tô Di Thanh đã dậy từ sớm, hắn từ từ mở mắt ra thì lập tức đối diện với một đôi mắt trong suốt như nai con đang gặp nguy hiểm, nhưng trong con ngươi của cậu lại không hề có sự sợ hãi nào.

“Tỉnh rồi à?” Hắn nhỏ giọng hỏi.

Cả người Cố Cảnh run lên, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được sự dính nhớp và căng phồng bên trong hoa huyệt của mình, lúc ánh mắt của cậu nhìn tới nửa người trần trụi của Tô Di Thanh thì cậu cảm giác như mình bị bóp chặt cổ họng vậy, một cảm giác hít thở không thông trào lên trong tâm trí cậu.

“Anh…Sao anh lại…” Cổ họng Cố Cảnh hết lên lại xuống, giống như đang chọn từ để diễn tả, trong lòng cậu lại không thể nào tin được việc cậu lại bị nhân vật chính gian da^ʍ!

Còn Tô Di Thanh lại tỏ vẻ hết sức bình tĩnh, hắn giơ tay vén sợi tóc rơi xuống mắt Cố Cảnh ra sau: “Em muốn nói là tôi mạnh mẽ gian da^ʍ em? Hay là muốn tìm cha em để tố cáo?”

Cố Cảnh bị lời nói của người đàn ông làm cho tim đập thình thịch.

“Cục cưng, em là omega của tôi, tôi yêu em còn không hết thì sao có thể hãʍ Ꮒϊếp em chứ? Hơn nữa Cố Lâm Triều đã bị tống vào tù rồi, sau này chỉ còn mỗi tôi thương em, yêu em mà thôi.” Tâm trạng hiện tại của Tô Di Thanh rất tốt, đôi môi mỏng của hắn lại nói ra những lời khiến Cố Cảnh như rơi xuống vực sâu.

Tô Di Thanh đổi trắng thay đen như vậy làm Cố Cảnh có ảo giác như chính cậu mới là người quyến rũ hắn vậy.

“Cút.” Cố Cảnh không nhịn được nữa mà giơ hai tay đẩy người đàn ông đó đi: “Anh cút ngay đi!”

Cậu muốn trốn ra sau nhưng khuôn mặt của Tô Di Thanh lại đột ngột tối lại, hắn giơ tay ra ôm chặt lấy eo cậu, một tay khác thì nắm lấy hai cổ tay của Cố Cảnh đè chặt lên đầu, buộc cả người cậu phải dính sát vào cơ thể hắn, khiến hai hạt châu đỏ bị mυ'ŧ đến đỏ hồng của cậu bị ép thành một đóa hoa trên ngực người đàn ông.

Bọn họ giống như hai đứa trẻ dính liền nhau vậy.

“Muốn tôi cút?”

Tô Di Thanh vì quá kích động mà hai mắt cũng trở nên đỏ ngầu: “Tôi đã sớm nói với em rồi, Cố Cảnh, một omega như em nếu đi bên ngoài cũng sẽ bị người khác bắt lại mà hϊếp da^ʍ, đến lúc đó hoa huyệt của em sẽ liên tục bị rất nhiều người cắm rút, bọn họ sẽ bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn vào khoang sinh sản của em, nhưng em có thể làm được gì đây? Em có thể trốn thoát được sao? Em chạy được hay sao? Em chỉ có thể ngồi trên xe lăn, hoặc là bị đàn ông ôm vào trong ngực, hai chân bị kéo banh ra, đến khi mang thai cũng không biết được cha của đứa bé là ai cả!”

Cố Cảnh vừa hoảng sợ lại tuyệt vọng mà dùng một đôi mắt trơn bóng nhìn vào Tô Di Thanh, ngay cả ngón tay cậu cũng vì căng thẳng mà run rẩy.

Tô Di Thanh thấy bộ dạng hoảng sợ này của cậu thì khuôn mặt cũng mềm xuống, hắn ôm lấy cậu vào lòng mình, nắm lấy cổ tay bị hắn nắm tới sưng đỏ đặt lên môi hôn nhẹ, nhỏ giọng dụ dỗ Cố Cảnh: “Hừm, thật là nhõng nhẽo.”

Nếu hiện tại hệ thống có mặt ở đây thì nó nhất định sẽ kịp thời ngăn cản được kịch bản đã hoàn toàn vỡ nát này tiếp tục tiến hành, nhưng Cố Cảnh một thân một mình chỉ có thể tuyệt vọng mà bị đàn ông ôm vào lòng, cho dù nội tâm cậu kháng cự không ngừng cũng chỉ đành chấp nhận sự thật rằng mình đã bị người đàn ông này chiếm giữ.