Xuyên Thành Pháo Hôi, Luôn Bị Vai Chính Dòm Ngó

[TG1] Chương 8: Muốn đánh dấu em mãi mãi (H)

Chương 8: Muốn đánh dấu em mãi mãi (H)

Dươиɠ ѵậŧ của hắn có màu đỏ tím và to như cổ tay của em bé vậy, phía trên còn nổi đầy gân xanh, đang giương nanh múa vuốt mà đứng thẳng dậy, phía trước tiết ra một chút chất nhầy trong suốt, phía dưới còn treo hai viên tròn hết sức sung mãn, nhìn trông cực kỳ đáng sợ.

Tô Di Thanh dùng tay đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, một tay nắm lấy Cố Cảnh, hắn từ tốn nhưng không cho phép kháng cự mà đẩy vào bên trong. Mép thịt yếu ớt xung quanh bị kéo giãn ra theo từng động tác của hắn, cho tới khi trở nên trong suốt thì mới khó khăn mà nuốt hết toàn bộ.

Ánh sáng mặt trời từ bên ngoài xuyên thấu qua khe hở không được màn cửa sổ chặn lại, rơi xuống giường lớn mềm mại bên trong, có mấy vệt sáng chiếu lên bàn chân trần trụi, khiến làn da trên đó trở nên gần như trong suốt. Mà chủ nhân của bàn chân đó vẫn còn đang nhắm mắt nằm trên giường, mà trên cơ thể trần trụi của cậu là thân hình của một người đàn ông.

Sau khi người đàn ông nhét thứ kiêu ngạo của mình vào bên trong thanh niên, thì cái miệng đáng thương bên dưới của cậu liên tục phải liếʍ mυ'ŧ lấy thứ đáng sợ đó theo từng nhịp rút ra đâm vào của nó, còn người đàn ông thì cảm giác như có một dòng điện đang chạy dọc từ chân lên tới đỉnh đầu của mình, khiến hắn thoải mái tới mức híp mắt lại.

Nhưng thanh niên bên dưới lại cảm thấy đau đớn, trên trán cậu bắt đầu toát ra mồ hôi, đôi mắt đang nhắm chặt cũng di chuyển liên tục nhưng không tài nào mở mắt ra nổi, cậu bắt đầu rầm rì.

Người đàn ông bên trên cũng không bị động tác của cậu ảnh hưởng tới, hắn vuốt tóc mái mềm mại của mình ra sau, chợt nhanh chóng di chuyển thân dưới của mình liên tục va chạm vào phía dưới.

Hơi thở của hắn trở nên gấp gáp hơn, hai tay cũng ôm chặt lấy thanh niên bắt đầu mãnh liệt đưa đẩy. Động tác lần sau mạnh hơn lần trước, âm thanh bạch bạch liên tục vang lên, có lẽ do thanh niên đang bị sốt nên kẹp người đàn ông càng cảm thấy sướиɠ hơn.

Tô Di Thanh hoàn toàn xem Cố cảnh như cốc thủ da^ʍ của mình, bên trong cũng bắt đầu trở nên trơn trượt hơn rất nhiều, đôi khi toàn bộ giường cũng bắt đầu kêu vang dữ dội. Cây gậy đỏ tím chặt chẽ dính vào trong, đỉnh người bên dưới như muốn bay theo.

“Ư...ư... không muốn... Ưʍ...ư...” Thanh niên bệnh tật yếu đuối trên giường không thể động đậy được, đôi chân dài bị người đàn ông đặt trên khuỷu tay cũng bất lực tách ra, phía dưới sưng đỏ bị buộc thừa nhận từng cú quất đánh của người đàn ông.

Gân xanh trên trán Tô Di Thanh nhô lên, hắn cắn chặt hàm răng nói: “Con mẹ nó, cắn chặt thật! Sớm biết vậy tôi nên buộc em lại từ sớm mới đúng!”

Động tác tấn công của hắn gần như trở thành thói quen.

Đột nhiên, hắn chạm tới một vị trí.

Thanh niên trên giường cũng co giật một cái, eo cậu bắt đầu giãy giụa kịch liệt, cậu nâng hông lên cao tạo thành một đường cong yếu ớt, rồi hoảng sợ hô lên một tiếng.

Tô Di Thanh đoán rằng mình đã chạm tới khoang sinh sản của Cố Cảnh, nghĩ tới đây là lần đầu tiên của cậu nên hắn hơi lùi về sau một chút, ở phía ngoài bồi hồi, nhưng trong lòng hắn lại đang tính toán phải làm khoang sinh sản của cậu mở ra, sau đó tạo kết ở bên trong!

“Không…không…Ưm ư…”

Cố Cảnh không cách nào phân biệt đâu là mơ đâu là thật, cậu mơ hồ cảm giác được có người đang đè trên người mình, phía dưới cũng truyền tới một trận đau đớn nhưng sau một lúc lại không còn nữa.

Cố Cảnh muốn mở mắt ra xem chuyện gì đang xảy ra nhưng bản thân lại hết sức mệt mỏi, mỗi lần cậu dành dụm sức lực muốn tỉnh lại thì đều nhanh chóng bị đánh tan hết, không cách nào phản kháng lại được.

Tô Di Thanh sảng khoái giữ chặt Cố Cảnh, nắm lấy cậu, hắn nghĩ rằng mặc dù Cố Cảnh có chút khuyết điểm nhưng lại càng khiến người ta say mê hơn, giá như đôi chân này lúc nào cũng thời thời khắc khắc kẹp chặt lấy eo của hắn, ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, sau đó mở khoang sinh sản của mình ra để hắn bắn hết toàn bộ ngõ ngách trong đó thì tốt biết mấy.

Trong lòng Tô Di Thanh biếи ŧɦái mà tưởng tượng, làm dươиɠ ѵậŧ của hắn càng sưng to hơn, trông vừa đáng thương vừa đau đớn, hình dạng hơi cong của nó đứng thẳng lên, vừa to vừa dài như một con sâu cực lớn, phía trên phủ đầy gân xanh, mỗi lần đâm vào đều sẽ làm Cố Cảnh kẹp chặt lấy trong vô thức.

“Bà xã, ngoan quá…Ư…Ông xã đút em cho ăn.”

Từ trong đôi môi xinh đẹp của Tô Di Thanh thốt ra những lời thô tục.

Hiện tại Cố Cảnh không tài nào nghe được, nhưng đợi khi cậu tỉnh dậy sẽ phát hiện bên trong mình toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông, trên thân thì trải khắp các dấu hôn và cả dấu vết chiếm hữu của hắn, tới lúc đó cho dù cậu có van nài cỡ nào cũng vô ích.

Dù sao lòng chiếm hữu của Tô Di Thanh đối với Cố Cảnh cũng không phải là vì muốn cậu trở thành nơi giải tỏa cho mình, mà là muốn đánh dấu cậu mãi mãi, thế thì mỗi khi kỳ phát tình của Cố Cảnh tới thì hắn có thể mọi lúc mọi nơi mà chiếm lấy cậu.

Mặc dù hiện tại hắn cũng có thể làm vậy nhưng khi Cố Cảnh tới kỳ phát tình thì nhất định phải nằm dưới thân Tô Di Thanh, tách đôi chân thon dài của mình ra mà chủ động van xin hắn.

Tô Di Thanh hít thở một hơi thật mạnh, hắn nắm lấy đôi chân của Cố Cảnh thẳng lên, đè lên ngực của cậu, sau đó ôm lấy toàn bộ cơ thể của thanh niên bắt cậu phải đối diện với mình rồi bị đâm mạnh vào.

Trên bụng của hắn lúc này dính không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, tất cả đều do Cố Cảnh không tự chủ được mà tiết ra. Ngay nơi kết hợp của cả hai cũng bị từng đợt va chạm của Tô Di Thanh tạo thành một vòng dịch trắng đυ.c dính vào người cả hai.

“Ông xã vào trong em đây!”

Tô Di Thanh hung ác đâm vào một lần chót, cuối cùng cũng vào được nơi sâu nhất của Cố Cảnh.

Hai má của thanh niên nằm trên giường trở nên đỏ ửng, Tô Di Thanh dùng ngón tay quẹt một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặt lên khóe miệng Cố Cảnh, Cố Cảnh lúc này đang nhíu chặt mày, cậu vô thức hé miệng liếʍ đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay hắn.

Hình ảnh tương phản giữa đầu lưỡi đỏ hồng và tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c làm Tô Di Thanh điên cuồng, hắn không vội vàng hành động mà giữ chặt gáy của Cố Cảnh rồi che miệng của cậu lại.

Hắn nghĩ tới vẻ mặt của Cố Cảnh khi tỉnh dậy mà nhìn thấy đống hỗn độn này, chắc chắn sẽ rất đẹp.