Linh Cảnh Hành Giả

Chương 58: Vụ án Ꮆiết người (1)

Tùng Hải đại học cách nhà bà ngoại năm sáu km, đạp xe chỉ cần 15 phút, cho nên hắn bình thường không ở lại trường.

Bởi vì tấn thăng thần dạ du, ngày thường đạp xe đạp đặc biệt mệt, hắn một hơi không ngừng lao thẳng đến cổng trường đại học, móc di động ra xem, chỉ dùng mười phút.

Nếu không phải xe bình điện trên đường xe đạp quá nhiều, hắn còn có thể nhanh hơn.

Đại học Tùng Hải sáng lập ở đầu thế kỷ trước, cách ngày nay một trăm hai mươi năm, là học phủ đỉnh cấp cầm cờ đi trước cả nước.

Trừ tài nguyên giáo sư chất lượng tốt, hai đặc sắc lớn nhất của đại học Tùng Hải là: Danh hoa tự mình tìm chủ nhân tốt, dũng sĩ có gan đấu kiếm.

Bà ngoại trước kia cảnh báo dì trẻ, con gái ở trường học phải biết bảo hộ bản thân. Tuổi lớn rồi, lại phải cảnh báo cháu ngoại ở trường học phải bảo vệ tốt bản thân mình.

Bà ngoại rất bất mãn đối với thế đạo này.

Tiến vào cổng trường, xuyên qua trục chính dựng tượng người sáng lập, hắn dọc theo con đường tròng đầy cây ngô đồng phía bên phải, thong thả đạp xe về phía tòa nhà dạy học.

Hoàn cảnh trong học viện lịch sự tao nhã, yên tĩnh, các sinh viên hoặc quay video ngắn hoặc ngồi ở ghế dài ven đường nói chuyện phiếm, hoặc ôm sách giáo khoa vội vàng học cho kịp.

Đường rộng rãi sạch sẽ, mặt cỏ xanh hoá, tòa nhà ký túc xá đã có năm tháng, nhìn lướt qua, càng như là tiểu khu yên tĩnh sa hoa nào đó, cảm giác trường học cũng không nặng.

Trương Nguyên Thanh dừng xe ở ngoài tòa nhà, đeo túi sách, tiến vào tòa nhà tổng hợp.

Tới phòng học hình thang, Trương Nguyên Thanh nhìn lướt qua, các sinh viên tốp năm tốp ba phân tán, không ít bạn học trốn học.

Hắn tùy ý chọn một chỗ ngồi, vừa ngồi xuống, liền nghe hai nam sinh phía sau thấp giọng nói chuyện:

“Tôi mới vừa ở cổng trường nhìn thấy Từ Doanh Doanh, cô ấy lại đợi chờ sugar daddy.”

“Nói hươu nói vượn, nữ thần của tôi sao có khả năng bị bao nuôi.”

“Thật sự, mỗi thứ hai đều có đàn ông đến đón cô ấy, lái là xe sang mấy chục vạn, tôi thứ hai trước đã thấy được.”

“Nhìn rõ chưa? Không chừng là đặt xe trên mạng thì sao.”

“Cậu sẽ hôn môi với tài xế xe taxi?”

“Đáng giận, lúc học cấp ba nữ sinh thích mấy tên học giỏi, vào đại học, nữ sinh lại thích kẻ có tiền bên ngoài. Nam sinh bình thường khi nào có thể đứng lên?”

Từ Doanh Doanh là nữ sinh cùng lớp, bề ngoài rất đẹp, là hoa khôi lớp bọn họ.

Trương Nguyên Thanh nhịn không được quay đầu, cười trêu: “Vợ trong ổ cứng có thể giúp cậu đứng lên.”

Hai nam sinh tựa như không ngờ Trương Nguyên Thanh sẽ xen mồm, ngẩn ra một phen.

Trương Nguyên Thanh nhìn bọn họ, nói: “Làm sao vậy?”

Bạn học nam tên Lý Nhạc Sinh “à” một chút: “Trương Nguyên Thanh cậu hôm nay gặp được chuyện gì tốt, thế này không giống cậu.”

Trương Nguyên Thanh ngẩn ra: “Vì sao nói như vậy.”

Lý Nhạc Sinh vừa định nói chuyện, giáo viên đeo kính đen, ôm sách vở đi đến, phòng học líu ríu lập tức an tĩnh lại.

.

Khu Khang Dương, khách sạn Mạch Nhạc.

“Đinh!”

Tầng 16, cửa thang máy mở rộng, Lý Đông Trạch mặc đồ chính thức phối hợp ghi lê đen áo sơmi trắng, chống gậy chống, đi ra khỏi thang máy.

Khuôn mặt gầy của hắn giăng kín sự ngưng trọng, Quan Nhã đi theo phía sau.

Khách trong cả tầng đều bị dọn sạch, đầu đường thang máy đi thông hành lang kéo dải băng cảnh giới, hai nhân viên trị an canh giữ ở bên cạnh dây cảnh giới.

Quan Nhã đi cao gót tiến lên, lấy ra giấy chứng nhận ra hiệu một phen.

Nhân viên trị an lập tức tránh đường.

Trên hành lang đi thông căn phòng, mấy nhân viên trị an mặc đồng phục đang bận rộn, hoặc chụp ảnh, hoặc thu thập vân tay, lông tóc các thứ.

Lý Đông Trạch lướt qua mọi người, tiến vào phòng khách sạn, lập tức ngửi thấy một mùi máu tươi.

Ánh mắt hắn đảo qua phòng khách sạn, trên giường có hai thi thể nằm đó bị vải trắng che phủ, ga giường trắng nõn nhuộm lan ra từng mảng lớn vết máu đỏ sậm.

Lý Đông Trạch vươn gậy chống, vạch vải trắng ra, một nam một nữ nằm trên giường, khỏa thân.

Hắn trầm mặc một phen, giọng trầm thấp: “Quả thật là Triệu Anh Quân.”

Quan Nhã thì cẩn thận kiểm tra mỗi ngõ ngách trong phòng, trong con ngươi tràn ra từng tia từng làn sương trắng, sau một lúc lâu, nói:

“Trong phòng không có dấu vết đánh nhau, không có dấu vết con người từng xử lý. Trong thùng rác chỉ có hai cái bαo ©αo sυ, nhưng bαo ©αo sυ trong hộp thiếu ba cái.”

Nói xong, cô có chút thương hại nhìn thoáng qua người bị hại nữ.

Lý Đông Trạch một lần nữa đậy vải trắng trở về, trầm giọng nói:

“Quan Nhã, cô ở lại chỗ này giúp đỡ nhân viên trị an thu thập vân tay, lông tóc, lấy video theo dõi, tôi cần liên hệ một phen Phó bách phu trưởng cùng với các đội trưởng, có thể cần họp.”

Quan Nhã khẽ gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ mang chi tiết hiện trường, tư liệu nhân vật đồng bộ đến điện thoại di động của anh.”

Triệu Anh Quân là cố vấn văn phòng cảnh sát đường Tương Thủy, thành viên Bạch Hổ binh chúng, thám báo cấp 2.

Một thành viên Ngũ Hành Minh bị gϊếŧ, đây là sự kiện lớn.