Biệt thự lầu hai, phòng họp loại nhỏ.
Phòng họp trang hoàng cực kỳ tinh xảo xa hoa, mặt sàn phủ kín thảm lông dê xốp mềm, ở giữa đặt một cái bàn hội nghị bằng gỗ thịt thật dài.
Trên bàn bày đĩa hoa quả tinh xảo đẹp đẽ, miếng chân giò hun khói lấp lánh trong suốt, rượu vang nhập khẩu đắt đỏ, những hộp xì gà, cùng với đồ ngọt tinh tế.
Cuối bàn hội nghị buông xuống màn chiếu màu trắng, phát một đoạn video theo dõi của khách sạn.
Trong video, người đàn ông đầu đội mũ lưỡi trai cùng đeo khẩu trang từ phương hướng cửa thang máy đi tới, đi tới cửa phòng khách, lấy ra thẻ phòng mở cửa, tiến vào phòng.
40 phút sau, người đàn ông từ trong phòng đi ra, hai tay đút túi, cúi đầu rời khỏi.
Video kết thúc, Lý Đông Trạch ấn nút tạm dừng, nhìn các đội trưởng bên cạnh bàn, nói:
“Sáng nay nhận được khách sạn báo cảnh sát, nhân viên phục vụ lúc dọn phòng, gõ cửa không mở, liền vào phòng xem xét, kết quả phát hiện hai người đã bị hại. Triệu Anh Quân trước khi chết từng chịu ngược đãi, trên người trải rộng vết chém, tay chân có dấu vết bị trói, nhưng vết thương trí mạng là bị vật sắc xuyên qua trái tim.
“Người chết nữ giới tên Lưu Hiểu Nga, cũng là bị vật sắc đâm thủng trái tim, nhưng chưa bị ngược đãi, căn cứ hiện trường thiếu mất bαo ©αo sυ, chúng tôi hoài nghi cô ấy trước khi chết bị hung thủ làm nhục.
“Mặt khác, văn phòng cảnh sát kiểm tra điện thoại di động của hai người, xác nhận Lưu Hiểu Nga là người tình của Triệu Anh Quân.
“Chúng tôi lấy video giám sát cửa ra vào khác của khách sạn, chưa phát hiện hung thủ là rời khỏi như thế nào, hắn hẳn là có thủ đoạn đặc thù có thể tránh được camera giám sát. Bước đầu phỏng đoán, hung thủ là linh cảnh hành giả.”
Bên cạnh bàn tổng cộng có sáu người ngồi.
Ghế đầu là một người trẻ tuổi mặc đồ tây màu trắng, có sự cao ngạo cùng cao quý của công tử thế gia, búi tóc đuôi ngựa ngắn bảnh bao, đường nét khuôn mặt tựa như điêu khắc, anh tuấn không thể nhìn thẳng.
Chỗ trống đầu tiên bên trái, đó là vị trí của Lý Đông Trạch.
Bên phải là một cô gái ôm mèo mướp, mặc sườn xám tranh thuỷ mặc, nét đẫy đà cùng quyến rũ của phụ nữ trưởng thành hiển lộ hết không thể nghi ngờ, khuôn mặt xinh đẹp bảo dưỡng thích đáng căng mịn trắng nõn, trang điểm trang sức trang nhã, khí chất điềm tĩnh thanh nhã.
Bên cạnh cô là người đàn ông trung niên đầu đội mũ thợ mỏ, mặc quần áo bảo hộ lao động, làn da ngăm đen thể hiện gió sương của công nhân.
Đối diện cô là huấn luyện viên phòng tập thể thao mặc đồ bó sát người, cánh tay tráng kiện có thể so với vòng eo cô gái, mặt mày sắc bén, khi nhìn có một cảm giác hung dữ ập vào mặt.
Cuối cùng một cô gái là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc quần áo đua xe màu trắng, quần da bó sát, tóc quăn màu đen, mặt trái xoan, vừa ngầu vừa bảnh.
Năm vị này chính là đội trưởng tiểu đội linh cảnh hành giả khu Khang Dương, còn có mấy người bởi vì các loại nguyên nhân chưa tham dự.
Công tử ca đồ tây màu trắng nhìn quanh, con ngươi màu nâu đậm bình thản như hồ nước, thản nhiên nói:
“Các vị, có ý kiến gì không? Đội trưởng Thanh Đằng, cô nói trước.”
Người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú: “Linh cảnh hành giả bình thường cũng không dám gϊếŧ người chính phủ chúng ta, có thể là linh cảnh hành giả nghề nghiệp tà ác làm hay không.”
Lý Đông Trạch trả lời: “Còn đang điều tra mối quan hệ gần đây của Triệu Anh Quân.”
Nếu là linh cảnh hành giả nghề nghiệp tà ác gây nên, tính nghiêm trọng của sự kiện phải tăng lên một bậc.
Hỏa sư Đại Cơ Bá nhướng mày, hùng hổ tức giận, “Nghề nghiệp tà ác? Lũ chuột thối trong mương cống này, dám gϊếŧ người của Ngũ Hành Minh ta, ông đây nhất định khiến hắn trả giá đắt.”
Người khác sắc mặt ngưng trọng, Bạch Long mặc quần áo đua xe trầm ngâm nói:
“Chiến lực Triệu Anh Quân như thế nào?”
Lý Đông Trạch nhìn về phía Phó Thanh Dương.
Phó Thanh Dương nói: “Có một món đạo cụ phòng ngự.”
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Long ngưng trọng, “Thám báo cấp 2 tuy không sở trường chiến đấu, nhưng dưới tình huống có đạo cụ phòng ngự, muốn gϊếŧ hắn không dễ như vậy, huống chi là ở dưới tình huống không kinh động khách phòng cách vách. Chúng ta có thể căn cứ điểm ấy, bước đầu phán đoán ra thực lực của hung thủ.”
Đường Quốc Cường ông chủ công ty kiến trúc đội mũ thợ mỏ trầm giọng nói:
“Rất mạnh.”
Đại Cơ Bá hừ lạnh một tiếng, lặp lại lời vừa rồi: “Rất mạnh lại như thế nào, dám gϊếŧ người của Ngũ Hành Minh ta, mạnh nữa cũng phải chết.”
Bạch Long yên lặng ôm đầu, thầm nhủ lúc bàn việc, có thể đá mấy tên ngu ngốc Xích Hỏa bang ra ngoài trước hay không.
Lý Đông Trạch nói: “Trải qua chúng tôi điều tra, Triệu Anh Quân có rất nhiều người tình, hơn nữa thích bao nuôi nữ sinh viên, chúng tôi đang điều tra từng người tình của hắn.”
Đại Cơ Bá nhíu mày nói: “Vì sao?”