Từ đầu tới đuôi, trừ bỏ ban đầu thì hắn chưa từng liếc mắt nhìn Mật Nhụy cái nào.
Sắc mặt Diệp Tâm Viễn cũng khó coi, nhìn nữ hài cúi đầu không nói, trong lòng hắn dâng lên một trận áy náy.
“Mật Nhụy..."
"Cảm ơn cậu đã mời, nhưng tớ còn có việc, đi trước đây.”
Mật Nhụy đặt mâm đồ ăn xuống, vội vàng đi ra khỏi cửa.
May mắn chân Từ Đông Đông dài nhưng đi cũng không nhanh, cô chậm rãi đi theo không xa không gần.
Đi vào rừng cây nhỏ, chờ đến khi xung quanh không còn ai Từ Đông Đông mới ngừng lại, nửa nghiêng mặt, mỗi sợi tóc đều lộ ra hắn không kiên nhẫn.
“Cô đi theo tôi làm gì?”
Mật Nhụy dừng lại cách hắn bốn năm bước, không dám đến quá gần.
“Anh... Sao tối qua không về?”
Từ Đông Đông cười lạnh: "Cha tôi cũng mặc kệ tôi”, bỗng chốc hắn quay đầu, ánh mắt hơi hung: "làm gì đến phiên cô quản?! "
Mật Nhụy rụt bả vai, không dám đối diện với ánh mắt hắn.
"Em chỉ muốn nói cho anh, Dao Dao bị bệnh, ba ngày này dì Mạc xin nghỉ, không tới nấu cơm.”
“Không ai nấu cơm nên Từ Hạn Bình cố ý lái xe tới đón cô đi ăn cơm đúng không?”
Mật Nhụy hơi kinh ngạc ngẩng đầu: "Anh, anh nhìn thấy hả?”
Từ Đông Đông hừ nhẹ, trên mặt tràn đầy khinh thường: "Dù sao cô cũng nói cho tôi một tin tốt, ba ngày này tôi có thể không cần về.”
“Từ từ!”
Mật Nhụy thấy Từ Đông Đông muốn đi nên vội vàng ngăn cản. Mới đi đến trước mặt hắn, đột nhiên cô bị hắn đẩy lên trên thân cây, một quyền bỗng chốc nện bên tai Mật Nhụy "rầm" một tiếng, cây tựa hồ lung lay, tiếng nói âm lãnh của Từ Đông Đông vang lên.
"Tôi cảnh cáo cô, cách tôi xa một chút."
Chờ Từ Đông Đông rời đi, Mật Nhụy vẫn còn cảm thấy tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi ngực.
Thì ra vì Từ Đông Đông nhìn thấy Từ Hạn Bình chỉ đón cô đi cho nên mới không trở về nhà ư?
Đêm đó Mật Nhụy lại mở cửa phòng ra, nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại là cô cứ nghĩ giờ Từ Đông Đông đang ở đâu? Có chỗ ngủ không? Nếu có thì sao ban ngày hắn sẽ ngủ bù trong trường? Hiện giờ là mùa thu, ban ngày nóng, còn buổi tối thì rất lạnh, hắn ở bên ngoài có thể bị cảm lạnh, cảm mạo không?...
Mật Nhụy càng nghĩ càng nhiều, cuối cùng tinh bì lực tẫn, mơ mơ màng màng ngủ đi.
Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, cô cảm giác có người đi vào phòng nên đột nhiên bừng tỉnh, thấy rõ người tới mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, dụi mắt: "Anh cả, sao anh về đây?”
Từ Ba Ba cười lạnh, ngồi xuống mép giường Mật Nhụy, đôi tay thon dài chậm rãi sờ lên từ mắt cá chân cô.
“Anh cả!” Mật Nhụy đạp chân, giật mình thấy váy ngủ lật đến trên bụng nên vội vàng che lại, hận không thể giấu hai cẳng chân vào luôn.
Đột nhiên cô bị bàn tay to của Từ Ba Ba bắt lấy, cặp mắt đào hoa kia tựa hồ sâu, sâu không thấy đáy.
“Khuya rồi mà không đóng cửa, còn mặc như vầy là muốn câu dẫn ai?”