Lâm Tử Kiệt rụt bả vai: "Nói thẳng thì tớ thấy cũng bình thường, chỉ là rất trắng.”
“Trắng?” Từ Đông Đông vẫn không hài lòng.
Con nhỏ dơ dáy, thối hoắc, suy dinh dưỡng đến mức xanh xao vàng vọt mà trắng?
Lời này khiến Lâm Tử Kiệt cũng hơi chần chờ: "Là rất trắng…"
Kỳ quân sự dài đến hai tuần bị phơi nắng cực kỳ tàn nhẫn mới vừa kết thúc, học sinh mới lớp 10, không phân biệt nam nữ, phần lớn đều sẽ biến từ hồng thành đen, đen bóng. Vậy nên Mật Nhụy trắng như trứng gà bóc vỏ đứng trong đám người rất đáng chú ý, không giống vài nữ sinh bôi kem lên mặt rất trắng nhưng cổ và cánh tay, cẳng chân lộ ra vẫn còn đen.
Từ Đông Đông khịt mũi coi thường.
Diệp Tâm Viễn dẫn Mật Nhụy đi tới, hiếu kỳ nói: "Mấy cậu đang nói gì đó? Đây là đồng học lớp tớ - Mật Nhụy, sẽ ăn cơm cùng chúng ta.”
Lâm Tử Kiệt thấy Từ Đông Đông không nói chuyện, Tào Nhất Băng mở miệng nói trước: "Thì ra cậu tên Mật Nhụy à, còn nhớ tớ không?”
Mật Nhụy cúi đầu im lặng.
Tào Nhất Băng còn tưởng rằng cô chột dạ, rốt cuộc buổi sáng mới đến đã tìm Từ Đông Đông, giữa trưa đã cùng đi với Diệp Tâm Viễn, nhìn thế nào cũng có điểm mờ ám.
Quả nhiên Diệp Tâm Viễn mở miệng hỏi: "Hai người biết nhau hả?”
Tào Nhất Băng cười như tên trộm: "Cậu để tự cô ấy nói đi.”
Diệp Tâm Viễn lập tức nhìn về phía Mật Nhụy.
Mật Nhụy lắc đầu: "Không quen.”
“Ê, cậu!” Tào Nhất Băng đứng lên: "Không phải sáng nay chúng ta mới gặp nhau hả?”
“Nhưng mà tớ không quen cậu.” Mật Nhụy rất bình tĩnh nhìn hắn.
“Rồi rồi, vậy chung quy cậu vẫn biết nó đúng không?" Tào Nhất Băng bỗng chỉ vào Từ Đông Đông.
Mật Nhụy nghẹn lời.
Dù trước nay chưa từng nói, nhưng cô cũng biết tự tiện nhấc lên quan hệ với Từ Đông Đông chính là tìm chết, Mật Nhụy không muốn chọc hắn tức giận ở điểm mấu chốt này.
"Nhàm chán." Từ Đông Đông đứng lên rời đi.
"Đông, cậu không ăn hả?" Diệp Tâm Viễn giữ chặt hắn.
Giọng Từ Đông Đông vẫn còn tính ôn hòa: "Lần sau đừng gọi người không liên quan đến, hết muốn ăn.”