Yêu Đương Với Học Sinh Cấp Ba

Chương 43

Lâm Nghiệt thuận lợi giành được hạng nhất của bảng mình, có cơ hội tranh cao thấp cùng đội đứng đầu bảng kia.

Vì phải xử lý một vài chuyện rối rắm mà lần này Hình Tố không thể đến xem, có điều cô đã động viên Lâm Nghiệt.

Lâm Nghiệt giống như con vật nhỏ gào khóc đòi ăn, ăn no sẽ lập tức im lặng, vậy là Hình Tố đã có thể làm việc của mình.

Trước khi trận chung kết bắt đầu, Lâm Nghiệt đã gửi WeChat cho Hình Tố, muốn được cô khích lệ.

Vừa nãy Hình Tố đưa anh đến sân đấu, trước lúc xuống xe còn để cho anh hôn nửa ngày, như vậy mà còn không được tính là khích lệ rồi sao? Cô không đồng ý: “Đòi khích lệ lắm thế, nếu cậu thua thì lấy gì trả?”

“Tôi sẽ không thua.”

“Tự tin mù quáng cũng là một loại bệnh.”

“Thế này nhé, nếu thua thì chị nói thế nào tôi sẽ làm theo như thế đó.”

Hình Tố cũng không có yêu cầu gì đối với anh: “Chờ cậu thắng tôi sẽ khích lệ thêm cho cậu.”

Lâm Nghiệt không hài lòng: “Chị là con người sao?” Hình Tố cười: “Không phải.”

Lâm Nghiệt giận dỗi: “Tôi thấy chị đúng là cũng không phải.”

Hình Tố không trả lời lại, cô mở lịch sử tin nhắn ra xem lại ảnh chụp màn hình Chung Thành Khê gửi cho mình một lần nữa, nội dung của bức ảnh này là diễn đàn và Weibo của trung học số Sáu bọn họ, cùng với đó, tất cả các bình luận đều nói Lâm Nghiệt ăn bám, tìm một người chị gái có tiền.

Về cách gọi ‘chị gái’ này, Hình Tố cảm thấy bọn họ vẫn còn hiền chán, ít nhất cũng không gọi cô là người phụ nữ lớn tuổi.

Chung Thành Khê nói cho cô biết, bọn họ kêu chị là bởi vì cô xinh đẹp, nếu như vẻ ngoài của cô xấu xí thì nhất định sẽ bị gọi là người phụ nữ lớn tuổi.

Hình Tố xem xong những thứ này cũng không hỏi anh ta xem Lâm Nghiệt nghĩ thế nào, có lẽ anh không biết, mà cô cũng không quan tâm, Lâm Nghiệt dám hôn cô giữa chốn đông người, đó là vì anh đã chuẩn bị ổn thỏa để đối mặt với những lời dị nghị này rồi, còn nếu anh vẫn chưa chuẩn bị xong thì đó cũng là chuyện của anh.

Cô có thể can thiệp vào mọi vấn đề trong công việc của cấp dưới, nhưng sẽ không can thiệp vào hành động và xử sự của Lâm Nghiệt.

Lâm Nghiệt khi không ở bên cạnh cô làm cái gì cũng tốt, có tự bê đá đập chân mình thì cũng tùy anh.

Lúc này, Chung Thành Khê lại gửi ảnh chụp màn hình mới tới, nội dung ảnh chụp là nội dung tin nhắn giữa anh ta và một người tên Tưởng Thuần.

Tưởng Thuần: “Huệ Huệ khóc rồi, dỗ không được.”

Chung Thành Khê: “Vậy tôi cũng hết cách.”

Tưởng Thuần: “Cô gái đó rốt cuộc là ai? Làm nghề gì? Nhìn không giống người tốt, có phải đang đùa bỡn Lâm Nghiệt không? Đừng để Lâm Nghiệt bị gạt.”

Chung Thành Khê: “Không phải như cậu nghĩ đâu.”

Tưởng Thuần: “Dù sao Lâm Nghiệt cũng phải cho Huệ Huệ một câu trả lời, Huệ Huệ thích cậu ấy như vậy, cậu ấy lại vì tiền mà bán rẻ mình?”

Sau đó Chung Thành Khê không trả lời nữa.

Hình Tố xem xong, Chung Thành Khê lại gửi tin tới: “Chị, chị xem kìa, bây giờ trường học chúng tôi đã loạn như nồi cháo rồi, bắt đầu từ ngày đầu tiên tranh giải đám tin tức này đã xuất hiện không ngừng. Nếu không phải giáo viên trong trường nể tình Lâm Nghiệt giỏi giang thì cũng đã sớm xử lí cậu ấy, rõ ràng không cho sớm yêu mà cậu ấy lại công khai hôn chị trong sân đấu. Hôm đó chị cũng thấy đấy, mấy trường trung học đều điên hết, việc Lâm Nghiệt nói chuyện yêu đương còn gây xôn xao hơn so với Tổng thống tuyển cử.”

Từ khi Hình Tố thêm bạn bè anh ta, anh ta đã không ít lần xung phong nhận công việc báo cáo tin tức của Lâm Nghiệt ở trường cho cô, thật ra thì cô cũng không có hứng thú lắm, nhưng vẫn sẽ xem, trong đó cô tương đối thích ảnh chụp lén anh ta gửi tới.

Lâm Nghiệt trong ảnh chụp lén có hơi mờ, nhưng cũng bởi vì mờ nên nét đẹp lại trông có vẻ vô thực.

Hình Tố lướt lên trên, Chung Thành Khê gửi cho cô không ít tin nhắn nhưng cô không trả lời câu nào, chỉ hỏi: “Cậu không thi đấu sao?”

“À, tôi là dự bị, trước mắt chưa tới lượt tôi.” “Mấy giờ kết thúc?”

“Chị muốn tới đón cậu ấy sao?”

Hình Tố hẳn là tới không kịp: “Không.”

Chung Thành Khê trả lời một chữ ‘À’, tiện đó cũng nói cho cô biết thời gian trận đấu kết thúc.

Trận đấu kết thúc vào bốn giờ rưỡi chiều, Hình Tố cũng không làm nổi việc gì nữa, trong vòng mười phút mà không biết đã xem điện thoại di động hết bao nhiêu lần.

Kỹ sư hợp tác cứ luôn hỏi cô có phải có chuyện gì không mà lại không tập trung, cô bị hỏi hai lần, không nhịn nổi nữa: “Vâng, cho nên tôi muốn đi trước một chút. Công việc còn sót lại hôm khác chúng ta nói tiếp.”

Giống như lần trước, cô vì đi xem trận đấu của Lâm Nghiệt mà mặc kệ công việc còn chưa xong đã chạy từ ngoài tỉnh về, còn vì vậy mà bị Tôn Diệu Vũ mắng cho một trận.

Từ xưởng quân sự đi ra, cô nhận được WeChat của Chung Thành Khê, bọn họ thua, là á quân nên không có cúp.

Vẻ mặt Hình Tố vẫn ôn hòa, nhìn có vẻ rất điềm định, nhưng khi đến trước xe lại hơi loạng choạng, có chút kỳ lạ.

Lên xe, cô lại cảm thấy chưa chắc gì Lâm Nghiệt đã muốn nhìn thấy mình, cuối cùng vẫn đổi hướng chạy về nhà.

Sau khi trận đấu kết thúc Lâm Nghiệt cũng không liên lạc với cô, hơn tám giờ tối lại xuất hiện ở cửa nhà cô.

Hình Tố và Lâm Nghiệt thường xuyên mặt đối mặt ở trước cửa nhà cô, cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng cảnh tượng cô đứng ở trong cửa, anh đứng ở ngoài cửa lại tạo một cảm giác giống như một bức tranh cổ xưa đã trải qua ngàn năm, xảy ra rất nhiều chuyện cũ, thâm ý vô cùng phong phú.

Cô tựa vào khung cửa, mở miệng trước: “Thua rồi.”

Lâm Nghiệt giơ chiếc cúp đang giấu ở sau lưng ra cho cô.

Hình Tố không nghĩ rằng Chung Thành Khê gạt cô, nhìn anh ta không có lá gan đó: “Ở đâu ra đây?”

Lâm Nghiệt nhét mạnh chiếc cúp vào tay cô: “Chị đừng quan tâm.” Hình Tố không cần: “Ai biết có phải cậu trộm hay không?”

“Đã hứa mang về cho chị, chị còn lo làm sao tôi lấy được à?” “Chưa từng nghe thua trận vẫn có thể nhận cúp vô địch đấy.”

Lâm Nghiệt không muốn nghe chữ này: “Chị cứ thích nói chữ thua phải không?”

“Nói, ở đâu ra?”

Thấy cô kiên quyết, Lâm Nghiệt mới vòng vo mập mờ nói: “Mua.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Một vạn hai.”

Hình Tố liếc mắt nhìn thứ đồ chơi nặng trịch chẳng gì chút đẹp đẽ trong tay, xác nhận với anh một lần nữa: “Đốt bao nhiêu tiền?”

Lâm Nghiệt bị cô hỏi không có cách nào trả lời.

Hình Tố không nói nữa.

Hai người cứ im lặng như vậy một hồi lâu, sau đó Lâm Nghiệt nói: “Tôi muốn thắng được cho chị, nhưng tôi vô dụng quá, chơi không lại.”

Giọng điệu của anh vẫn bình bình như thường, nhưng lại làm cho người khác nghe ra chút tự trách và ủy khuất.

Hình Tố bỏ chiếc cúp xuống, đi tới bên cạnh Lâm Nghiệt, hai tay vòng qua hông anh: “Mua cái này tới một vạn hai thì mắc quá, trả lại đi.”

Làm gì có việc trả lại được, cái này cũng không phải là đồ mua: “Trả không được.”

“Cũng không phải nhất định phải là cúp, gọi một tiếng chị tôi cũng chấp nhận.”

Lâm Nghiệt không hiểu cô nghe chữ chị này thì có chỗ nào thỏa mãn: “Gọi như vậy sẽ khiến chị thoải mái sao?”

Thật ra thì không hề, chỉ là giữa một chiếc cúp một vạn hai với một tiếng chị thì cô đương nhiên chọn chị: “Thoải mái.”

Đã như vậy, Lâm Nghiệt lập tức cúi người, đôi môi như có như không dán vào lỗ tai cô, nhỏ giọng gọi: “Chị.”

Hình Tố nhón chân, cũng đến gần lỗ tai anh nói: “Cậu không vô dụng.”

Giọng cô rất nhỏ, nhưng lại mềm mại, khiến cho tâm trạng mà anh phải mất cả một buổi chiều và một buổi đêm để điều chỉnh chỉ vì bốn chữ mềm mại này của cô bất chợt sống lại.