Yêu Đương Với Học Sinh Cấp Ba

Chương 42

Tám đội thi đấu với nhau để tìm ra hai bảng, một bảng gồm bốn đội thắng và bảng còn lại gồm bốn đội thua, sau đó nội bộ mỗi bảng sẽ đấu theo cặp, đội thắng của mỗi bảng sẽ đấu với nhau một trận nữa để quyết định quán quân và á quân.

Trận đầu đội Lâm Nghiệt đã thua, bị phân vào bảng thua, nếu anh đánh hai trận nữa đều toàn thắng thì ba ngày sau sẽ có thể thi đấu trận chung kết với đội thắng bên kia.

Vì muốn mang cúp về cho Hình Tố mà trong ba ngày Lâm Nghiệt ở đây anh đều luyện tập ngày đêm, luôn cảm thấy mình còn thiếu chút nữa mới có thể một chọi năm.

Tất nhiên một chọi năm không phải là mục tiêu, nhưng nếu không thể một chọi năm thì cơ hội giành chức vô địch sẽ thấp hơn. Cho nên anh ra sức luyện tập, liều chết mà luyện tập.

Hình Tố không biết, giống như việc Lâm Nghiệt không biết chuyện cô nằm viện vậy, cô cũng không biết ba ngày nay anh không tìm cô là vì muốn đem phần thắng về cho cô.

Nhưng cho dù anh có đi tìm cô thì cô cũng không có thời gian gặp anh, công việc gặp chút chuyện phiền phức, không dễ xử lý.

Cộng thêm Đàm Tiếu cũng xảy ra chuyện, cô ấy xảy ra chút mâu thuẫn với người nhà nên đã xin nghỉ hai ngày. Vốn định buổi chiều sẽ tới Tây Bắc, Hình Tố vì cô ấy mà đã dời cuộc họp của mình lại, vậy mà cô ấy lại nói không tới được.

Hình Tố trong công việc là kiểu người không thích những chuyện không có tính chắc chắn, thế nên đã lập tức đến nhà cô ấy một chuyến.

Đàm Tiếu mở cửa, tiếp đón cô bằng cả người thương tích và một mớ hỗn độn dưới đất.

Hình Tố thấy vậy thì giật giật chân mày, câu nói đầu tiên chính là: “Báo cảnh sát chưa?”

Đàm Tiếu không đáp, cô ấy đi chân trần băng qua đống đồ gia dụng và đồ trang trí trong nhà, tới trước cái tủ lạnh đã bị rơi mất cửa lấy bình pha rượu, sau đó ngồi xổm xuống, lục lọi trong đám ly thủy tinh rơi dưới đất, lựa ra hai cái ly còn lành lặn, rót rượu ra: “Không rửa, đừng ngại.”

Hình Tố đứng tại chỗ một hồi rồi lấy điện thoại ra, chuẩn bị báo cảnh sát.

Đàm Tiếu không ngăn cản nhưng cũng không ngầm đồng ý: “Vô dụng thôi, đêm đó người của đồn công an có đến, nhưng cuối cùng vẫn để cho bọn tớ tự hòa giải.”

Hình Tố hỏi cô ấy: “Cậu chịu thua?”

Đàm Tiếu biết bây giờ Hình Tố nhất định đang hận rèn sắt không thành thép, cảm thấy cô ấy hèn nhát, nhưng cô ấy có thể làm gì được đây? Đàm Tiếu uống sạch rượu, nước mắt rớt xuống, kết hợp với khuôn mặt đầy vết thương thì khỏi phải nói trông cô ấy có bao nhiêu thê thảm.

Cô ấy lấy hai tay che mặt, im lặng khóc lóc một trận rồi bắt đầu kể cho cô nghe về quá khứ mà cô ấy vẫn giấu kín: “Tớ sinh ra trong một gia đình rất truyền thống, chỉ bởi vì mang thai ngoài ý muốn mà tớ phải đi đăng ký kết hôn, không kết hôn ba mẹ tớ sẽ lấy chuyện tự sát ra uy hϊếp tớ.”

“Tớ cũng từng nghĩ, đã là thời đại nào rồi mà bọn họ còn bị xã hội ảnh hưởng, làm sao vẫn có thể cổ hủ như vậy?”

“Nên tớ đã cố gắng thuyết phục, nói nhẹ có, nói nặng có, nhưng bọn họ vẫn không thể nhận thức được. Sau ngần ấy năm khuyên giải, mặc kệ tớ dùng cách thức gì, cho dù có lấy mạng ra uy hϊếp thì họ cũng không mảy may dao động. Tớ chỉ có thể ngoan ngoãn kết hôn.”

“Lúc ấy hai bọn tớ vì lo nghĩ cho công việc mà không tổ chức hôn lễ, nhưng hai bên vẫn làm tiệc ở quê nhà, coi như là công bố quan hệ hôn nhân của bọn tớ với người ngoài.”

“Sau khi kết hôn, tớ bận bịu với công việc, không chăm sóc tốt cho bản thân, đứa trẻ mất đi, tớ đã sống một cuộc sống như ma như quỷ.”

Đàm Tiếu nhìn Hình Tố, cứ mờ mịt nhìn cô như vậy: “Cậu có biết đáng sợ nhất là gì không, chính là thái độ anh ấy và ba mẹ hai bên đều như nhau.”

“Bọn họ đều cảm thấy là tớ sai, nhưng khi đó kinh tế của cả nhà đều ở trên vai tớ, tớ không làm việc thì mọi người biết lấy gì mà ăn đây?”

“Tớ không giữ được con, nhưng không phải là tớ không thể sinh được nữa, tớ đã làm ra tội lỗi lớn thế nào mà phải hứng chịu sự ghẻ lạnh của ba mẹ ruột như vậy? Bọn họ còn khuyên tớ, ‘Bây giờ con của con không còn nữa, nhất định không ngóc đầu lên được ở nhà chồng, con chịu thiệt chút đi, bọn họ nổi giận thì con cũng đừng cãi lại."”

“Đây là lời mẹ ruột tớ nói, cậu tin được không?”

“Sau chuyện đứa con chồng tớ cũng biến thành người khác, đầu tiên là nói những lời châm chọc, sau đó bắt đầu động tay động chân. Thương tích trước đó cậu thấy đều là anh ta đánh. Đương nhiên cũng không phải là tớ không đánh trả, nhưng cũng bởi vì tớ đánh trả anh ta, đánh quá sảng khoái mà bây giờ ba mẹ tớ ở dưới quê cảm thấy họ đã không ngóc đầu lên được... con gái của mình lại là một người phụ nữ đanh đá, đã không sinh con được mà còn làm náo loạn nhà chồng.”

Tự bản thân Đàm Tiếu cũng không ngờ rằng, bây giờ vẫn còn loại người giữ lối suy nghĩ như xã hội phong kiến như vậy, dáng vẻ tự tin và quyến rũ thường ngày của cô ấy đã biến mất: “Trước đây cậu hỏi tớ không sợ chết trong tay bọn họ sao? Nhưng Hình Tố à, trên đời này có một kiểu người còn đáng sợ hơn cả kẻ ác, bọn họ không những mài mòn lòng tin, ý chí và năng lực suy đoán chính xác của cậu, mà còn có thể khiến cậu cảm thấy là bọn họ đang muốn tốt cho cậu, hết thảy mọi chuyện đều là do cậu sai, những việc bọn họ đang làm mà cậu không thể lý giải được, thực chất là bọn họ đang giúp cậu hối cải.”

“Nếu như đây là người ngoài và cậu nhất thời chỉ bị che mắt, hoặc nhất thời cảm thấy có lý, rất có thể một ngày trong tương lai cậu sẽ đột nhiên tỉnh ngộ rồi vùng vẫy thoát ra khỏi vòng xoáy. Bởi vì chúng ta đều biết người ngoài không thể sống cho cuộc đời của chúng ta, và chúng ta phải sống cho chính mình, nhưng đắng chát thay người này lại là người thân của cậu.”

“Ông ta cứ dùng những lời lẽ như thế, dùng cách giáo dục trứ danh ‘là vì tốt cho cậu’ để làm tổn thương cậu. Cậu cảm thấy cậu có thể trốn chạy được không?”

“Còn như lời mẹ tớ nói, trong cuộc hôn nhân không khác gì một bãi phân này của tớ, bà ấy không thể giúp được gì cả. Cậu cảm thấy bà ấy đáng ghét không? Nhưng bà ấy lại vì tớ bị đau dạ dày mà nửa đêm chạy ra ngoài mua thuốc, sau đó bị ngã nhào làm cho chân để lại di chứng, nhưng bà ấy không nói cho tớ biết, tự mình gánh chịu nỗi đau đó.”

“Còn ba tớ nữa, lúc tớ kết hôn vì không muốn tớ để thua kém ở nhà chồng mà ông ấy đã bán nhà ở dưới quê, thuê một cửa hàng nhỏ hai tầng sống qua ngày với mẹ tớ. Chỗ đó mùa đông lạnh, mùa hè nóng. Mấy năm nay bọn họ gặp nhiều vấn đề về sức khỏe cũng là vì lý do này.”

Hình Tố cũng biết, cho nên mấy năm qua cô mới không quyết liệt thuyết phục cô ấy.

Ba mẹ Hình Tố là loại người chẳng có gì tốt đẹp để cô phải nhớ, cũng có thể là từ nhỏ Hình Tố đã bị người mẹ lòng dạ ác độc của mình ảnh hưởng, lòng dạ còn tàn nhẫn hơn cả bà ấy cho nên cô đã tự động quên hết những điểm tốt của họ, tất cả trong ấn tượng chỉ toàn là sự xấu xa.

Bởi vì có những tiền đề này cho nên khi Hình Tố có thể thoát khỏi bọn họ hoàn toàn, cô cũng không có cái loại xúc động sau khi công thành danh toại thì trở về quê giả bộ kể lể đáng thương, đối với cô mà nói, lúc trước vứt bỏ hoàn toàn gia đình và mọi thứ liên quan là việc làm sáng suốt nhất.

Rõ ràng là Đàm Tiếu còn nhớ tới điểm tốt của ba mẹ mình nên cô ấy mới bị bọn họ dày vò từng chút một, thành dáng vẻ người không ra người, ma không ra ma.

Rơi vào cái hố sâu này, cô ấy không thể khách quan, người khác khuyên cũng có khuyên, dạy cũng có dạy, ly hôn, cắt đứt quan hệ với ba mẹ thì mọi vấn đề đều được giải quyết, nhưng nói dễ hơn làm, không ai ở trong vị trí của cô ấy thì nói ra điều gì cũng vô nghĩa.

Cho dù Đàm Tiếu có đủ điều kiện để thực hiện thì cô ấy cũng sẽ không làm được bước này, dù sao thì tính cách của cô ấy cũng hình thành dưới sự ảnh hưởng của ba mẹ.

Tính cách quyết định độ nhẫn tâm của cô ấy, theo những gì trước mắt thì cô ấy cũng không có bản lĩnh trở mặt không nhận người thân với ba mẹ.

Cô và Đàm Tiếu đều biết, cuộc sống như vậy sẽ chết từ từ, có thể có lợi ích gì chứ?

Có ai mà không phải từ trạng thái tỉnh táo từng bước từng bước đi vào chỗ chết đâu?

Đàm Tiếu rót cho Hình Tố ly rượu nhưng cô lại không động đến, cô ấy lập tức uống thay cô, uống xong lại gục đầu xuống bàn: “Chênh lệch rất lớn có phải không? Tớ là một người nắm trong tay mạng lưới vũ khí trong và ngoài nước, vậy mà lại vì mâu thuẫn với gia đình biến mình thành như vậy.”

Hình Tố lại không cảm thấy có gì chênh lệch, ngay cả loại ‘trẻ mồ côi’ như cô mà còn không tránh được mâu thuẫn gia đình.

Năng lực tự chữa lành của Đàm Tiếu rất mạnh, sau khi nói hết ra những lời này, cả người cô ấy lập tức tốt hơn nhiều: “Cậu yên tâm, tớ sẽ không làm lỡ công việc.”

Hình Tố không nói gì nhiều, cũng không biết nói cách nào, cô biết cuối cùng Đàm Tiếu vẫn sẽ mờ mịt làm hòa với bọn họ, hơn nữa sẽ không làm rõ lần mâu thuẫn này là ai sai, cũng sẽ không có ai nghĩ lại hoặc nói xin lỗi.

Bọn họ sẽ lại sống tốt đẹp với nhau như chưa có gì xảy ra, rồi không lâu sau đó lại bởi vì vấn đề tương tự mà tiếp tục xảy ra viễn cảnh như hôm nay.

Đây chính là gia đình của Đàm Tiếu, cũng là gia đình của rất nhiều người.