Yêu Đương Với Học Sinh Cấp Ba

Chương 27

Lâm Nghiệt không đến lớp tự học buổi tối, Chung Thành Khê thấy anh đi thì cũng tìm thầy Triệu đưa một tờ giấy xin phép nghỉ.

Thầy Triệu bằng lòng nuông chiều Lâm Nghiệt, đó là bởi vì anh có giá trị, còn việc Chung Thành Khê có lên lớp tự học buổi tối hay không cũng không sao cả, ông ấy không quan tâm, vì thành tích của anh ta đã không còn chỗ để thấp xuống nữa rồi.

Chung Thành Khê muốn tới nhà của Lâm Nghiệt để ăn chực. Anh ta nhớ mãi không quên nồi thịt kho của bà ngoại, bà ngoại cũng thương anh ta, nên anh ta vừa đến bà liền làm cho anh ta.

Lâm Nghiệt ra khỏi trường, đi ngược lại hướng về nhà, Chung Thành Khê không hiểu, quay đầu xe điện đuổi theo anh: “Cậu không về nhà sao?”

Lâm Nghiệt không trả lời, đến siêu thị mua một túi kẹo đường lớn.

Chung Thành Khê dứt khoát cướp lấy, mở ra ăn hai miếng: “Cậu xem, cậu còn khách sáo với tớ làm gì nữa chứ, biết tớ thích ăn đồ ngọt là đi mua kẹo đường cho tớ ngay.”

Lâm Nghiệt không thèm để ý đến anh ta: “Mặt dày.”

Chung Thành Khê chỉ là nhìn có chút ngu xuẩn, nhưng cũng không phải thật sự ngốc đến mức như vậy, có cái gì mà anh ta không biết chứ? Tay phải của anh ta cầm xe điện, tay trái khoác vai của Lâm Nghiệt: “Chị gái của cậu cũng không tệ, vừa thuần khiết lại nóng bỏng, ánh mắt của cậu cũng rất tinh tường, nhưng cậu là bạn thân của tớ, nên tớ phải nói cho cậu biết những chuyện xấu trước.”

Lâm Nghiệt đoán là anh ta sẽ không nhịn được mà nói gì đó không tốt: “Kẹo đường cũng không chặn nổi miệng của cậu.”

Chung Thành Khê nhất định phải nhắc nhở anh: “Cậu biết chị ấy tên gì không? Bao nhiêu tuổi? Đang làm gì?”

Lâm Nghiệt chỉ biết tên của cô là Hình Tố.

Ý vị sâu xa trong lời nói của Chung Thanh Khê và thầy Triệu có chút rất giống nhau: “Nhìn chị ấy có tiền như vậy, là con nhà giàu hay là thế nào cậu đã tìm hiểu hết chưa? Tớ biết cậu, cậu không phải là loại người ham muốn tiền bạc của chị ấy, cậu cũng không thiếu tiền, nhưng cậu cũng không thể mặc kệ mà không lo lắng những lời đồn đại chứ? Đừng nói đến chuyện cậu muốn lén lút với chị ấy, có bức tường nào mà không lọt gió đâu? Đến lúc đó trường học biết được, hỏi cậu và chị ấy có mưu đồ gì, chắc chắn sẽ gán cho cậu mấy cái tội danh vớ vẩn.”

Anh ta thật sự lo lắng: “Mẹ kiếp, scandal của cậu còn nhiều hơn so với bất kỳ ảnh đế nào, tớ tốn hết nước bọt giải thích cho cậu bao nhiêu lần rồi? Cậu không để ý đến bản thân cậu thì cũng phải để cho tớ đỡ lo một chút chứ?”

Lại là kiểu cũ, Lâm Nghiệt nói với anh ta: “Nếu cậu cũng đặt tâm tư vào việc học như cách đẽo gọt ra mấy suy nghĩ vớ vẩn này thì cậu có thể thi vào đại học Bắc đấy.”

Chung Thành Khê chép miệng, còn mất kiên nhẫn hơn cả anh: “Cậu xem, cậu lại lẩn tránh vấn đề của tớ nữa rồi đấy.”

Lâm Nghiệt không muốn trả lời: “Đó không phải là chuyện quan trọng.”

Chung Thành Khê biết rõ còn cố hỏi: “Chuyện này không quan trọng thì chuyện gì mới quan trọng?”

Lâm Nghiệt nhớ tới cặp chân, bộ ngực và nụ cười không chút cảm xúc luôn treo bên miệng của Hình Tố. Nếu có thể đè cô xuống dưới

thân thì chỉ một mình Lâm Nghiệt anh mới được làm điều đó, đó là chuyện quan trọng nhất.

Hình Tố đến công ty, Tôn Diệu Vũ chặn bước chân đang đi đến văn phòng của cô.

Anh ta ném cho cô một xấp tài liệu: “Bản lĩnh của tên Lâm Hữu Đình này không nhỏ, lại tìm được người mua mới thay thế rồi.”

Hình Tố liếc nhìn, tin tức bị bộ an ninh quốc gia chặn là Lâm Hữu Đình thừa nhận vũ khí hạng nặng kia đã được SL bán, nhưng ông ta kiên quyết phủ nhận việc ông ta có liên quan gì đến Sora, vì để thể hiện thành ý xin lỗi, ông ta đã bán ra một nhóm đại bác truy lùng với giá thấp cho nội bộ tổ chức M16.

Tô Diệu Vũ nói: “Cái giá đề ra quá thấp, vì để giảm bớt thiệt hại ông ta lại ký mấy đơn hàng lớn ở Ấn Độ, chắc cũng đủ để cho ông ta hồi máu.”

Châu Á, Châu Phi, Châu Mỹ La Tinh, là đối tượng quan trọng để vỗ béo những kẻ buôn bán vũ khí như Pháp, Anh, Mỹ, ở Tây Bắc, trước đó một số tổ chức trong các nước như SL dần dần phát triển từ xuất khẩu vũ khí hạng nhẹ sang xuất khẩu vũ khí hạng nặng, cũng là đối tượng bị tàn sát, trải qua mấy năm phát triển im lìm, tình hình đã tốt hơn nhiều.

Sự thật chứng minh, bản thân đứng lên không nổi thì vĩnh viễn chỉ là đàn em, vĩnh viễn bị tàn sát.

Một chiêu này của Lâm Hựu Đình rất là khéo, đồng thời cũng giải thích rõ một vấn đề. Hình Tố nói: “Mương máng của ông ta càng ngày càng nhiều, hơn nữa còn có người trả tiền.”

Đây cũng chính là chuyện Tôn Diệu Vũ muốn nói: “Chúng ta phải tốn bao nhiêu thời gian mới thành lập được một chuỗi quan hệ hoàn chỉnh? Cô cũng biết mấy năm qua chúng ta đã đối mặt như thế nào, một đơn hàng có khi phải theo đến hai năm, anh ta sao có thể dễ dàng khiến cho Ấn Độ nhận mua cho anh ta như vậy chứ?”

Hình Tố càng chắc chắn rằng Lâm Hựu Đình không phải là người đã thuê người đến tìm cô gây sự, mặc dù phán đoán này có chút gượng ép, nhưng trực giác của cô trước nay vẫn rất đúng.

Những lúc phụ nữ có thể sử dụng trực giác thì nên tận dụng trực giác.

Có rất nhiều người muốn động đến Hình Tố, nhưng chọn ra một người thì cũng không có gì khó khăn, đang yên đang lành muốn xuống tay với cô thì cũng chỉ có hai người, là Lâm Hựu Đình hoặc bạn gái của Hạ Yến Kỷ, hai người này gần đây có xích mích với cô.

Bạn gái của Hạ Yến Kỷ có tìm cô một lần, nói gần nói xa ý tứ cũng chính vì muốn tiền, mà đã nghèo như vậy thì không thể nào có tiền thuê người hại cô, bởi vậy cũng chỉ có Lâm Hựu Đình mới phù hợp với điều kiện.

Lâm Hựu Đình quản lý SL không tệ, ông ta luôn đặt tâm trí để đối phó với MI6, còn có mối quan hệ có thể đem vũ khí bán hết ra ngoài trong thời gian nhanh nhất....

Ông ta chỉ vì bị Hình Tố xua đuổi một lần mà có thể chơi trò thấp hèn như vậy sao?

Dưới tình huống bình thường, lý ra phải là giành đơn của cô hoặc là bôi xấu khách hàng của cô mới đúng chứ?

Hình Tố rất ít khi dành thời gian đi suy nghĩ một chuyện như thế, cô cảm thấy đây cũng là giác quan thứ sáu ám chỉ cho cô, nếu như Lâm Hựu Đình bên kia thực sự có kì lạ, vậy thì cô nhất định phải ngừng công việc trong tay lại, đi tìm hiểu rõ ràng.

Chỉ khi mọi chuyện được sáng tỏ thì mới không đột nhiên bị anh ta giở thủ đoạn sau lưng trong công việc sau này.

Tôn Diệu Vũ nói với cô: “Chuyện hợp tác với Queri Leo cô tự mình đi một chuyến đi.”

Lúc trước Queri Leo ở nước Đức có ý định tiêu thụ xe tăng tiên tiến nhất trên thế giới và nguyên bộ kỹ thuật sản xuất cho trong nước với giá vốn, nhưng bởi vì vấn đề giá cả nên cuối cùng phải bỏ dở giữa chừng.

Hình Tố rất tín nhiệm vào kỹ thuật của bọn họ, thực sự không muốn từ bỏ, vẫn còn liên hệ với bọn họ, hy vọng lần hợp tác tiếp theo đến sớm hơn một chút.

Queri Leo nhìn trúng phương diện sức mạnh tác chiến trên đất liền của quốc nội, sau thất bại trong lần hợp tác trước, cũng vẫn đang tìm cơ hội mới. Hiện tại Hình Tố cũng muốn kỹ thuật của bọn họ, nhưng lại không đủ tiền.

Nếu như trên hoạt động quân sự lần này của Nga có thể bán cho Nga thiết bị hải quân đang cần gấp, ví dụ như thế hệ sản phẩm ngôi sao mới của Tây Bắc – một loạt chiếc tàu bảo vệ, vậy thì sẽ có tiền đem xe tăng có kỹ thuật tiên tiến nhất của nước Đức bỏ vào trong túi.

Kế hoạch là như vậy, nhưng quan hệ của SL và M16 lúc này lại không chịu thua thiệt chút nào, khiến cho Tôn Diệu Vũ có chút hoảng hốt, Lâm Hựu Đình có khả năng nghĩ ra con đường khác để cho bản thân giảm bớt tổn thất, khó mà nói cũng có khả năng cản trở trong chuyện hợp tác giữa nước Nga và nước Đức ở Tây Bắc.

Tây Bắc niệm tình ông ta đóng cửa lại là người một nhà với bọn họ, nên thời khắc quan trọng sẽ chung tay góp sức, nhưng bọn họ chưa chắc sẽ thực hiện phần ân tình này.

Hình Tố cũng có ý đó: “Tôi đi chuẩn bị một chút, sẽ nhanh chóng xuất phát.”

Tôn Diệu Vũ còn gấp hơn cả cô: “Cô đừng chuẩn bị một chút nữa, cô không thể đi trong buổi chiều được sao?”

Hình Tố có nhịp điệu của mình, không chần chừ: “Đi.”

Đàm Tiếu ở bên ngoài Tây Bắc chờ cô, nhìn thấy cô thì đưa điện thoại di động tới, có hai tấm ảnh chụp trên màn hình điện thoại: “Nhìn xem.”

Hình Tố nhìn một chút, cô thấy Lâm Hựu Đình đang lễ độ cung kính mời người xuống xe, người kia đeo mặt nạ che nửa mặt, trên cổ có vết thương đã cũ, vết cắt sâu, màu tối, nhìn thấy mà giật mình.

Cô ngẩng đầu: “Tới từ đâu?”

Đàm Tiếu nói: “NSA ( Cục An Ninh Quốc Gia Mỹ) trước đây đã dùng mạng vệ tinh để chặn những tài khoản xâm nhập, những tấm ảnh này chính là một trong những tài khoản kia. Lúc ấy bọn họ chắc là đã điều tra, nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường, cho nên không quan tâm. Đây là sau này trong nội bộ của NSA có quỷ, thông tin của những tài khoản này bị bán ra lén lút đã được đưa tới chợ đen. Lúc đầu tớ không ôm hy vọng gì, chỉ là tùy tiện hỏi bạn bè một chút, không ngờ thật sự lại có tư liệu về Lâm Hựu Đình.”

Hình Tố chưa từng thấy qua người có vết sẹo trên cổ này: “Có thể điều tra về người này được không?”

Đàm Tiếu cảm thấy quá sức: “Tớ thật sự chưa từng thấy hắn ta.” Hình Tố biết.

SL có hai nhóm.

Lâm Hựu Đình đứng trước cổng ca vào, nhìn dáng đứng thẳng tắp nhưng thực chất bên trong không hề bình tĩnh – mồ hôi trên trán đã bán đứng ông ta.

Người đàn ông ngồi trên ghế dài trước mặt ông ta đang mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, mang theo mặt nạ, cổ có sẹo.

Hắn không nói lời nào, Lâm Hựu Đình cũng không dám nói chuyện.

Qua khoảng tầm mười phút sau, hắn đứng lên, đi một vòng dọc theo ghế dài: “Đã đi tìm Hình Tố rồi sao?”

Lâm Hựu Đình phủ nhận: “Không có.”

Hắn đi rất chậm, nửa phút mới lượn xong một vòng, lặp lại lần nữa: “Đã đi tìm Hình Tố rồi sao?”

Mồ hôi của Lâm Hựu Đình càng túa ra nhiều hơn: “Tiên sinh, tôi không muốn chối tội, nhưng hôm đó thật sự không phải là tôi hạ lệnh này. Ngài hiểu tôi mà, tôi có tìm người cũng không tìm đến mấy tên côn đồ đó, đánh cô ấy một trận xong tôi cũng không có lợi ích gì.”

Người đàn ông nghe xong, dừng chân xoay người lại: “Tôi chỉ nhìn kết quả.”

Lâm Hựu Đình liền đem toàn bộ chân tướng phân tích lại lần nữa, giải thích cho hắn: “Không phải chúng ta muốn dùng đống vũ khí hạng nặng đó của Tây Bắc để mở rộng thị trường hợp tác với mấy tổ chức khủng bố của Sora sao? Đống vũ khí đó đều có số hiệu, MI6 không cần điều tra cũng biết xuất ra từ Tây Bắc nước ta, mà chúng ta thì lại âm thầm chặn ngang sau lưng Tây Bắc, cầm lấy đống vũ khí kia, không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên Tây Bắc đã trở thành mục tiêu điều tra của M16.”

Người đàn ông không nói chuyện, Lâm Hựu Đình lại nói tiếp: “Chuyện này chúng ta cũng không thể kiểm soát, hơn nữa ngài cũng từng nói rằng súng ống đạn dược trên thị trường chỉ có lợi ích, không có đồng minh.”

“Nhưng không ngờ Hình Tố ở sau lưng lại có động thái, cô ấy đã đi một chuyến đến Hàn Quốc, chuyện chúng tôi hợp tác với Samsung không thể che giấu nổi Tây Bắc. Sau đó cô ấy tìm tới tận cửa uy hϊếp chúng tôi, tôi cũng đã báo cáo cho ngài, ngài kêu SL chúng tôi chủ động bàn bạc với M16, bán cho bọn họ một nhóm đại bác với giá thấp, làm đủ thành ý, sau đó lại ổn định mấy đơn hàng của Ấn Độ để giảm bớt tổn thất.”

“Chúng tôi đã bước qua thời kỳ khủng hoảng, hà cớ gì tôi phải làm phiền cô ấy với cái trò trẻ con như vậy? Chuyện này không có ý nghĩa gì cả. Ngày đó là do trợ thủ đã hiểu sai ý tôi, nghĩ rằng cuộc làm ăn này chúng tôi lỗ cũng đã lỗ rồi, nhưng không thể để cho cô ấy vui mừng thanh thản, bèn tìm mấy người cho da thịt cô ấy chịu khổ một chút.”

Nói xong, người đàn ông đó vẫn không tỏ thái độ, ông ta lại bổ sung hai câu: “Tiên sinh, tôi lấy thân phận của ngài ở SL nhiều năm như vậy, cho dù tôi tự nhận là mình không có công, nhưng cũng không đến mức có tội. Chuyện này không phải là tôi sai khiến, song tôi cũng không thể thoát khỏi liên quan. Tôi biết hiện tại dù tôi có nói thế nào thì cũng có chút ý tứ ngụy biện, nhưng tôi vẫn muốn giải thích rõ ràng cho ngài hiểu. Nếu như ngài đã nghĩ xong tội của tôi, tôi sẽ nhận, nhưng chuyện này không thể làm bằng chứng để phủ nhận lòng trung thành của tôi.”

SL thuộc quyền sở hữu của Lâm Hựu Đình, còn người mang danh Lâm Hựu Đình mà mọi người đều biết này chỉ là một người thay thế cho Lâm Hựu Đình thật sự, tên thật là Nghiêm Hà, ban đầu khi SL mới sáng lập ông ta đã lấy thân phận của Lâm Hựu Đình để bôn ba tại các diễn đàn quân sự, giao dịch thị trường vũ khí.

Lâm Hựu Đình thật sự, là người đàn ông đang đứng trước băng ghế dài, mang chiếc mặt nạ hình quỷ, trên cổ và sống lưng đều là vết sẹo.

Tất cả các nhận định về giá trị hợp tác, các quyết định quan trọng đều đến từ Lâm Hựu Đình, Nghiêm Hà chỉ là một người thi hành.

Về chuyện tại sao Lâm Hựu Đình lại tìm người thế thân thì Nghiêm Hà cũng không biết, cả mấy người hiểu rõ tình hình của SL cũng không biết. Bọn họ từ trước đến nay biết rất ít về Lâm Hựu Đình, làm việc với nhau nhiều năm như vậy cũng chỉ biết ông ta đã từng ngồi tù.

Trước kia trong thời gian qua lại với Tây Bắc, Lâm Hựu Đình đã thăm dò con đường của bọn họ, nhưng người phụ nữ Hình Tố này thực sự có chút bí ẩn. Cô gần như không để người khác bắt được thóp, cả người thoạt nhìn thản như nước, nhưng nắm đấm thật sự rất cứng rắn, từng quyền đánh trúng chỗ hiểm, những người từng trao đổi với cô chưa bao giờ chiếm được món hời.

Lần này bị cô lật tẩy, ông ta đã ra lệnh cho trên dưới SL giữ khoảng cách với Tây Bắc, kết quả Nghiêm Hà lại bứt dây động rừng, thuê người đi tìm cô.

Hình Tố chắc chắn sẽ đoán được là SL làm, nhưng SL vừa mới giải quyết được khủng hoảng một cách tốt đẹp, hai chuyện này hoàn toàn không giống một người làm, cô nhất định sẽ có chút nghi ngờ, mà mặc kệ cô nghi ngờ cái gì thì cũng có thể trở thành một món vũ khí hủy diệt SL.

Đây là lẽ thường, khi một người phát hiện ra điều gì đó mâu thuẫn với những gì đối thủ cạnh tranh đang làm, cô sẽ bắt đầu có ý thức đề phòng.

Vậy kế tiếp, đối thủ cạnh tranh có bất kì hành động nào, đều sẽ bị cô cẩn thận thăm dò khai thác bằng tất cả khả năng. Mà người này nếu có tính toán thông minh, vậy thì đồng nghĩa với việc SL sẽ trong suốt trong mắt cô.

Lâm Hựu Đình đã bôn ba nhiều năm như vậy, đưa SL từ không có danh tiếng gì trở thành đơn vị xuất khẩu được súng ống đạn dược chỉ đứng sau Tây Bắc ở trong nước, mười bước có chín bước là bí quá hóa liều, thực sự đã làm rất nhiều chuyện trái với pháp luật quốc tế, nếu như bị Hình Tố để mắt tới, thật sự tiến hay lùi đều khó.

Đã vậy, ông ta nhất định phải tranh thủ trước khi cô tìm ra được nguyên do của chuyện này. Trước tiên phải tìm cô để thẳng thắn thừa nhận, giải thích mấy chuyện côn đồ kia. Như từng đối với MI6, dáng vẻ phải hạ thấp một chút, lấy thành ý ra.

Chỉ sợ là cô sẽ không chịu như vậy, chủ yếu là ông ta muốn tìm cách ổn định, ở tù mấy năm chung quy vẫn thu được chút lợi ích.

Ông ta ngồi xuống, nói với Nghiêm Hà: “Cậu đi tìm hiểu lộ trình của Hình Tố cho tôi.”

Nghiêm Hà thấy ông ta không trách mình bèn lật đật gật đầu: “Vâng, tôi sẽ đi ngay lập tức.”

Người vừa đi, Lâm Hựu Đình lại tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt anh tuấn đó không chút nào nhận ra là đã bốn mươi tuổi.

Bốn mươi tuổi, anh ta đã bốn mươi tuổi.

Ông ta sờ sờ chiếc mặt nạ, nhiều năm qua sửa sang như vậy đã sớm mất đi nhiệt độ của Thi Kỳ, nhưng ông ta vẫn không muốn ném đi, vì đây là đồ vật duy nhất cô để lại cho ông ta.

À không đúng, còn một cậu con trai nữa, Thi Kỳ còn sinh cho ông ta một cậu con trai.