Yêu Đương Với Học Sinh Cấp Ba

Chương 26

Nửa đêm sau đó Hình Tố vẫn được xem là ngủ an ổn. Khi cô tỉnh lại Lâm Nghiệt không còn ở trên giường nữa nên cô cho rằng anh đã đi rồi. Vừa đánh răng xong thì chuông cửa vang lên, cô cầm theo bàn chải đánh răng đi mở cửa, bọt kem đánh răng bên miệng cũng chưa kịp lau.

Lâm Nghiệt xuất hiện ở cửa với bữa sáng trong tay.

Hình Tố chỉ nhìn thoáng qua không nói gì, quay về tiếp tục đánh răng.

Lâm Nghiệt đặt lên bàn cho cô: “Chị có bận việc gì không?” Hình Tố nhổ kem đánh răng ra, súc miệng: “Có.”

Giọng điệu Lâm Nghiệt vẫn có chút không mấy vui vẻ: “Ừm.”

Hình Tố thoáng cong khóe môi, cô lau miệng rồi đi đến phòng ăn, ngồi xuống cầm sandwich cá ngừ đại dương lên cắn một miếng, nói toạc ra ý nghĩ trong lòng anh: “Đợi một lát tôi đưa cậu đi.”

Lâm Nghiệt sẽ không thừa nhận với cô: “Tôi gọi xe rồi.” Hình Tố cũng không khách khí: “Ừm.”

Lâm Nghiệt: “......”

Hình Tố thong thả nhai nuốt bữa sáng, thỉnh thoảng nhìn sang di động hoặc là nâng ly latte lên uống một ngụm, hoàn toàn xem Lâm Nghiệt thành một người tàng hình.

Lâm Nghiệt không ở lại nổi nữa rồi. Anh cứ giống như một thùng thuốc nổ bị Hình Tố nắm lấy dây châm ngòi, cô nhẹ nhàng động ngón tay là anh liền nổ tung.

Anh đứng dậy đi ngay, đi đến cửa lại quay về, kéo Hình Tố đứng dậy và hôn cô.

Hôn thôi vẫn chưa đủ, anh muốn ghì cô lên bàn, vén váy của cô lên. Anh cởϊ qυầи tây, tay dài đưa ra lấy bαo ©αo sυ tối hôm qua không dùng hết đặt ở quầy bar ở bên cạnh qua, xé mở rồi đeo lên, đeo được một nửa thì bị mắc kẹt lại, thế là anh trực tiếp đẩy mạnh vào, đưa vào bên trong, thâm nhập sâu hơn...... Anh muốn để cho Hình Tố nhớ kỹ, anh là người đàn ông tối hôm qua đã làm cô nhũn chân, sáng hôm sau thức dậy vẫn có thể làm cô nhũn chân.

Hình Tố không từ chối, cô không ngại nhũn chân, so với điều này thì chuyện khiến cô để ý hơn là Lâm Nghiệt không thể làm cô nhũn chân được.

Lần đọ sức này đã kéo dài thời gian đi trễ của Lâm Nghiệt hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng anh rút đồ vật ra, cởi bao và bắn lên ngực cô, thở hổn hển mấy lần rồi nói: “Ngay cả cố gắng đưa tôi đi mà chị cũng không thể sao?”

Hình Tố nằm ở trên bàn cơm để từ từ bình tĩnh lại, cô nói: “Lần sau muốn cái gì thì nói thẳng.”

Lâm Nghiệt không thể làm thế. Sự trưởng thành của anh phải xem là so sánh với ai, nếu so sánh với đám bạn học kia của anh thì chắc chắn anh chính là kiểu sáng suốt, hiểu lý lẽ. Nếu so sánh với Hình Tố, trước khi được cô huấn luyện thì anh vẫn luôn là dạng non nớt ấu trĩ. Các nam sinh cấp ba ngây thơ rất hiếm khi đối diện với nội tâm của bản thân, phần nhiều bọn họ đều cảm thấy điều đó rất mất mặt.

Anh mặc lại quần đàng hoàng, đứng ở bên cạnh bàn, cúi người hôn một cái lên môi cô: “Có đưa đi không?”

Hình Tố nâng tay lên đưa đến trước mặt anh.

Lâm Nghiệt kéo cô dậy, thuận thế ôm lấy cô, để cô dựa vào bả vai của anh.

Hình Tố nói: “Chờ tôi tắm rửa trước đã.”

Lâm Nghiệt vẫn còn cứng miệng. “Tôi chỉ chờ chị hai mươi phút thôi đấy.”

Hình Tố tắm rửa hơn nửa tiếng đồng hồ, cái người kia nói chỉ chờ hai mươi phút cũng không bỏ đi mà cứ chờ ở phòng khách.

Sau khi tắm xong Hình Tố lại trang điểm hơn nửa tiếng nữa, sửa soạn xong xuôi đã 10 giờ rưỡi, tiết học buổi sáng đã trôi qua hơn một nửa rồi.

Cuối cùng cũng ra khỏi nhà. Lâm Nghiệt và Hình Tố một trước một sau đi ra ngoài, mới ra đến đại sảnh tầng một thì thấy người quen bên bất động sản từ phía đối diện đi đến, theo sau còn có Hạ Yến Kỷ. Hạ Yến Kỷ mặc tây trang mang giày da, thoạt nhìn thì tinh tế hơn nhiều so với sự suy sụp mà Hình Tố nhìn thấy lần trước.

Vừa nhìn thấy Hình Tố và người sau lưng cô, nét mặt anh ta bỗng chốc cứng đờ. Anh ta hoảng loạn, ngay sau đó mặt trắng bệch không nói một lời nào.

Nhân viên của bên bất động sản thấy Hình Tố thì tiến lên chào hỏi: “Tố tổng ở đây à? Gọi điện cho cô mà không được.”

Cô ta làm lơ người ở sau lưng Hình Tố, ở trong mắt cô ta, Hình Tố và Hạ Yến Kỷ là trời sinh một đôi, bọn họ quá phù hợp, quá ưu tú, cũng không có lý do để tìm người khác. Hơn nữa, thoạt nhìn Lâm Nghiệt cũng không giống cùng một loại người với cô, trông giống con trai nhà họ hàng của cô hơn.

Không phải Lâm Nghiệt giống một tên nhóc mà là khí thế của Hình Tố quá dồi dào, cô lại từng có mâu thuẫn với bên bất động sản bọn họ, do đó ấn tượng về cô trong lòng bọn họ càng thêm vững chắc, theo cái nhìn khách quan thì bọn họ không cho rằng cô và cậu học sinh này có liên hệ gì với nhau.

Lâm Nghiệt ở phía sau Hình Tố, người đầu tiên anh chú ý đến là người đàn ông kia, anh đã từng gặp ở cửa hộp đêm rồi, đó là chồng của Hình Tố.

Hình Tố hỏi cô ta: “Có chuyện gì sao?”

Nhân viên gật đầu: “Là như thế này, không phải gần đây có phòng cháy phòng trộm sao, vậy nên tôi đến để kiểm tra thiết bị an toàn trong phòng, bên phía bất động sản không có mật mã nhà của cô, đến vài lần cũng không có ai ở nhà, cho nên tôi đã gọi điện thoại cho cô để hỏi thử xem khi nào thì tiện cho cô.”

Hình Tố thấy cô ta đã gọi Hạ Yến Kỷ rồi nên không nói chuyện với cô ta nữa, chuẩn bị rời đi.

Hạ Yến Kỷ cũng không giữ cô lại.

Lâm Nghiệt vẫn luôn quan sát người đàn ông đó, anh ta đang cố gắng che giấu sự bàng hoàng và tức giận của bản thân đối với cảnh tượng trước mắt, nhưng hẳn là anh ta đã quá để tâm đến Hình Tố rồi, hoặc là nói anh ta quá để ý đến người khác đang đứng bên cạnh cô, cái vẻ xa lạ giả vờ ấy hoàn toàn rất giả trân.

Đối với Hình Tố mà nói thì đây mới chính là Hạ Yến Kỷ mà cô biết, anh ta quá coi trọng thể diện, thể diện đến mức dường như sẽ không làm những trò khiến hai bên khó xử trước mặt người khác.

Lâm Nghiệt không bày tỏ điều gì đối với khúc nhạc đệm này, cũng không có vấn đề gì. Lúc đến cổng trường, anh cởi bỏ đai an toàn: “Gửi tin nhắn WeChat cho tôi.”

Hình Tố không rảnh để xem di động: “Nói sau đi.”

Lâm Nghiệt khó chịu nhất là bộ dạng không quan tâm đến anh của cô: “Chị không gửi cho tôi thì tôi gửi cho người khác.”

Hình Tố thấy chẳng có gì quan trọng: “Được thôi.”

Lâm Nghiệt xuống xe, anh không muốn nói với cô bất cứ điều gì, nói chuyện với người vô tâm là điều không cần thiết.

Mới vừa vào lớp thầy Triệu đã gọi anh đi, nhìn thấy vết thương trên mặt anh thì hỏi hai câu, thấy anh không nói lời nào liền bỏ qua, dù sao lâu lâu anh vẫn ẩu đả đánh nhau, có khuyên bảo cũng không được. Cuối cùng thì khuyên hết nước hết cái về vấn đề đi học trễ này hết nửa tiếng đồng hồ.

Khi quay lại lớp học thì tiết học cuối cùng của buổi sáng đã kết thúc.

Chung Thành Khê đang ném mũ của Giang Nhược để chơi, vừa ném vừa châm chọc anh ta: “Tôi nói vì sao mà đội mũ cơ chứ? Ồn ào hết nửa ngày hóa ra là cạo đầu, cậu như thế này là muốn xuất gia đấy à? Không thi đại học nữa? Muốn lên Ngũ Đài Sơn hả?”

Trong mắt Giang Nhược ngậm nước mắt, đối mặt với lời giễu cợt của Chung Thành Khê và các bạn khác trong lớp, cho dù anh ta phẫn nộ cũng không có sức lực chống lại.

Lâm Nghiệt bước vào, lấy lại mũ từ trong tay Chung Thành Khê đưa cho Giang Nhược, quay lại mắng anh ta: “Cậu rảnh quá nhỉ?”

Chung Thành Khê bướng bỉnh, nghiêng đầu nói: “Cậu nhìn bộ dạng của cậu ta đi, cái thứ qua cầu rút ván, chúng ta giúp cậu ta mà cậu ta còn ra vẻ thanh cao. Chúng ta lại không mắc nợ cậu ta, gặp mặt nói một câu cũng không thể hả? Bộ không có miệng sao?”

Không ít lần Lâm Nghiệt mắng Chung Thành Khê bởi vì cái tính so đo này của anh ta: “Lo cho cái thân của cậu đi.”

Chung Thành Khê nhìn thấy vết thương trên mặt Lâm Nghiệt thì cũng không nói nữa: “Lại làm với ai tiếp vậy? Mẹ nó, cậu cũng không gọi tớ nữa chứ!”

Lâm Nghiệt không trả lời, trở lại chỗ ngồi, anh nhìn di động thì thấy có tin nhắn WeChat do Hình Tố gửi, cô nói: “Gửi cho cậu một tin đấy.”

Anh rất bất đắc dĩ, số lần tức giận với một người như Hình Tố đã vượt qua số lần tức giận đối với tất cả những người khác trong mười năm qua của anh, dù chỉ là một câu dễ nghe cô cũng sẽ không nói, nhưng cô vẫn biết làm thế nào để có thể khiến anh tức muốn chết lại không có cách làm gì được cô.

Hình Tố không đến công ty mà đi tìm Đàm Tiếu một chuyến.

Đàm Tiếu mới vừa tỉnh ngủ nên mơ mơ màng màng: “Làm gì vậy, đã là buổi trưa rồi, cậu không ăn cơm à?”

Hình Tố nói: “Lâm Hựu Đình đã thuê người, anh ta muốn ra tay với tớ.”

Đàm Tiếu cho rằng bản thân đã nghe lầm rồi: “Thuê người? Còn ra tay nữa? Chơi nhà chòi hả? Tên họ Lâm đó chỉ có chút xíu phong độ thế thôi sao? Huống hồ anh ta làm như vậy có lợi ích gì chứ? Xả giận sao?”

Hình Tố cũng cảm thấy có sự kỳ lạ cho nên mới đến tìm cô ấy: “Trong lúc tớ đến đây đã kiểm tra rồi, những người đó là người của một ngân hàng tư nhân cho vay tiền ngầm ở phía đông thành phố, bình thường ngoài việc đòi nợ thì cũng nhận một số việc giúp người khác đòi nợ, giá cả không thấp. Tớ đã từng nghĩ rằng có thể là cô gái mà Hạ Yến Kỷ đang tìm, nhưng cô ta không có tiền, cô ta không thuê nổi nhiều người như vậy. Cho nên chỉ có thể là Lâm Hựu Đình. Gần đây tớ chỉ có mâu thuẫn với bọn họ thôi.”

Đàm Tiếu vẫn cứ không tin: “Lâm Hựu Đình không đến mức ấu trĩ như vậy chứ, chúng ta cũng không phải là chưa tiếp xúc với ông ta, trừ khi ông ta đã thay đổi người rồi.”

Hình Tố không nói chuyện, chỉ nhìn cô ấy.

Đàm Tiếu bị cô nhìn mà lông tóc dựng hết lên, lắc đầu nói: “Cậu đừng kiếm chuyện nữa.”