Ngày thứ hai đầu tuần, Chung Thành Khê đi xe điện tới đón Lâm Nghiệt tới trường học.
Nhà của Lâm Nghiệt cách trường không xa, cũng chỉ có hai con phố là tới nên không ngồi lên con xe điện nhỏ màu hồng phấn. Thấy vậy Chung Thành Khê có vẻ không vui, nói: “Bạn học Lâm, cậu lớn rồi. Ngay cả BMW cũng không ngồi nữa.”
Lâm Nghiệt đeo túi trên vai, hai tay đút vào túi quần đồng phục. Anh nhìn thẳng về phía trước không thèm để ý tới anh ta.
Chung Thành Khê do dự rồi tăng tốc đuổi theo: “Này, cậu xem Weibo của trường mình chưa? Tối qua vừa đăng tin bỏ phiếu thời gian mở thư viện.”
Lâm Nghiệt chưa xem, cũng không có thời gian xem.
Chung Thành Khê cũng đoán anh chưa xem, bèn tốt bụng nói: “Có người nói Hề Đa Đa thích cậu. Cậu có biết chuyện này không?”
Lâm Nghiệt cảm thấy Chung Thành Khê quá ồn ào, nhanh tay đeo tai nghe vào.
Chung Thành Khê vẫn không chịu bỏ cuộc. Một tay giữ lấy tay lái, tay kia nắm lấy cánh tay anh: “Hề Đa Đa, cái người trong lớp âm nhạc ấy. Người nhảy múa ở đại hội thể thao, người mà có vòng eo nhỏ nhắn đó. Vậy mà cô ấy lại thích cậu, đúng thật là không có mắt.”
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới liền. Hai người vừa rẽ vào khúc cua thì gặp Hề Đa Đa và một người khá nổi tiếng trong lớp âm nhạc. Dương Thi Hàm rẽ ngược chiều, đúng lúc đâm vào hai người họ.
Vừa nhìn thấy Lâm Nghiệt, sắc mặt của Hề Đa Đa liền thay đổi ngay lập tức. Căng thẳng đến mức không biết nên đi hay ở lại, rẽ trái hay rẽ phải.
Dương Thi Hàm vẫn nắm chặt tay Hề Đa Đa, nhìn thấy Lâm Nghiệt, trái lại còn không để cho cô ấy đi: “Ơ, ơ Lâm Nghiệt, Lâm Nghiệt!”
Hề Đa Đa đỏ mặt đến nỗi lan cả sắc đỏ xuống cổ, không ngừng kéo tay lại: “Đi thôi. Sắp muộn rồi.”
Chung Thành Khê cũng nhìn thấy họ, so với Lâm Nghiệt còn tỏ ra phấn khích hơn nhiều: “Là cô ấy đó, người thắt bím tóc xinh nhất đó.”
Dương Thi Hàm không chịu rời đi, vẫn ở bên này gọi to tên của Lâm Nghiệt: “Lâm Nghiệt! Hề Đa Đa nói cô ấy thích cậu!”
Hề Đa Đa sắp khóc đến nơi: “Dương Thi Hàm, nếu cậu cứ thế này thì tớ sẽ không nói chuyện với cậu nữa.”
Dương Thi Hàm dường như cảm thấy chuyện này không quan trọng: “Xấu hổ rồi? Chuyện này có gì mà phải xấu hổ chứ, thích cậu ta nhiều như vậy nhưng cậu ta có chú ý đến cậu đâu.”
Hề Đa Đa bật khóc, xoay người chạy đi. Dương Thi Hàm sững sờ vài giây rồi đuổi theo.
Chung Thành Khê cười tươi như đang xem náo nhiệt: “Tớ phát hiện các bạn nữ trong lớp âm nhạc của trường mình rất đặc biệt, ngay cả tức giận cũng xinh đẹp như vậy.”
Nói xong câu đó vừa hay cũng tới trường.
Chung Thành Khê đi tới bãi đậu xe nằm bên trái cổng trường trước, khu dạy học thì nằm ở bên phải. Sau khi cất xe xong thì Lâm Nghiệt đã đi tới cổng giữa. Hôm nay giáo viên chủ nhiệm lớp chín cũng tới trường giờ này, chạm mặt nhau xong anh bèn nói vài câu với ông ấy.
Người như Lâm Nghiệt không thích tuân theo kỷ luật, thế nhưng thầy giáo vẫn rất thích anh. Có lẽ trên người anh toát ra một dáng vẻ có thể khiến bọn họ nhớ lâu, thời thanh xuân cũng có một người giống vậy. Mọi chuyện đều nắm chắc tính toán trong đầu nhưng lại cảm thấy không đáng để nắm bắt.
Những người như vậy thường để lại cho người khác một ấn tượng sâu sắc, cũng là người đưa họ trở về thời niên thiếu. Chỉ có người đã trải qua tuổi trẻ mới cảm thấy được đây chính là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người. Sẽ không ai có thể từ chối nếu như có một cơ hội để quay trở lại thời niên thiếu đó. Trên người Lâm Nghiệt vừa hay lại có kiểu phong thái này. Nói anh buông thả nhưng cũng rất quy củ. Nói anh quy củ nhưng giống như cũng rất ngông nghênh.
Tiếp xúc với người như anh nhiều lần, khí phách bị xã hội mài mòn dần theo năm tháng dường như cũng hồi lại được một chút.
Trong khi giáo viên đang nói chuyện với Lâm Nghiệt thì Chung Thành Khê lúc này đang đứng sau một hàng người. Thấy tình huống như vậy anh ta cũng không đi đến, bỏ lại một đoạn xa.
Khi anh ta đến lớp thì Lâm Nghiệt đã ngồi vào chỗ. Anh ta đi tới nhấc mông ngồi lên bàn học: “Thầy Triệu nói gì với cậu đấy?”
Lớp phó học tập đang phát đề kiểm tra. Lâm Nghiệt vừa cầm lấy đã thấy bị sai mất hai câu hỏi. Anh tháo nắp bút ra rồi viết đè lên một lượt.
Nam sinh bàn dưới biết được đáp án đề của Chung Thành Khê liền nói với anh ta: “Thành phố tới kiểm tra nên đoàn giáo viên kiểm tra sắp đến dự giờ môn Văn Hoá của lớp nghệ thuật. Hiệu trưởng của chúng ta đã kêu thầy Triệu tìm trong lớp chúng ta vài bạn đi đại diện, sợ giáo viên kiểm tra hỏi quá khó mà học sinh lớp nghệ thuật lại không trả lời được.”
Chung Thành Khê lắc đầu, nhếch môi: “Cái này mà cũng làm giả được? Trường trung học số 6 coi như xong rồi.”
Anh ta dùng khuỷu tay chọc chọc Lâm Nghiệt: “Cậu đi không?”
Sao Lâm Nghiệt có thể không đi chứ? Thầy Triệu đã hứa với anh chỉ cần anh đi thì ông ấy sẽ ký cho anh hai tờ phiếu giả. Như vậy lớp học bổ sung thứ sáu anh có thể ở nhà ngủ rồi, “Đi.”
Chung Thành Khê nhắc nhở anh: “Vậy cậu phải bảo vệ tốt bản thân đấy, nơi đó yêu khí rất nặng. Đừng để mấy cô em kia hút mất sinh khí của cậu.”
Bàn dưới truyền đến tiếng cười khúc khích: “Chết tiệt, tôi có ảnh rồi.”
Chung Thành Khê nháy mắt với cậu ta: “Có phải là bức ảnh “hấp dẫn” đó không?”
...
Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì Lâm Nghiệt đã xem qua một lượt đề thi của tiết một. Cơ bản chỉ cần nhìn câu hỏi liền biết có làm được hay không, các câu hỏi ứng dụng thì phải làm thử. Anh viết thử ra giấy nháp là cũng có thể giải ra được.
Lâm Nghiệt cùng vài người khác vừa đến toà nhà nghệ thuật thì nghe nói Hề Đa Đa không đi học, cũng không ở nhà. Chủ nhiệm lớp âm nhạc đều đang phát điên, ra ngoài tìm mất hai tiếng cũng không tìm thấy.
Nhà trường vì để giữ ấn tượng của Sở giáo dục đối với trường trung học số 6 nên đã suy xét kỹ lưỡng, yêu cầu giáo viên và học sinh lớp nghệ thuật không đề cập đến vấn đề này. Trước hết đặt chuyện kiểm tra lên hàng đầu.
Lớp nghệ thuật gồm có lớp âm nhạc, lớp mỹ thuật và lớp thể dục. Ba loại lớp đó lại được phân chia thành mấy lớp chuyên nghiệp. Mỗi lớp có khoảng hai mươi hoặc ba mươi học sinh. Đoàn kiểm tra chọn ra một lớp để dự giờ, tình cờ lại chọn đúng lớp âm nhạc. Cũng xem như xui xẻo.
Lâm Nghiệt và những người khác được sắp xếp trước, phân bố ở những vị trí dễ thấy để có thể sẵn sàng trả lời câu hỏi khi được giáo viên gọi.
Một tiết học rất nhanh đã kết thúc, đoàn kiểm tra đã bị đánh lừa. Lâm Nghiệt hoàn thành nhiệm vụ xong, ghé vào nhà vệ sinh trước khi quay trở lại lớp Văn Hoá. Sau đó liền chạm mặt Quách Gia Hàng, người mà trước đây từng tìm Giang Nhược gây sự. Anh ta cùng mấy người lớp Thể Dục đang hút thuốc trong nhà vệ sinh. Thấy Lâm Nghiệt vừa bước vào, bọn họ liền đóng cửa.
Lâm Nghiệt bình tĩnh đi vệ sinh, rửa tay xong liền mở cửa rời đi.
Quách Gia Hàng khoát tay: “Tôi không đến lớp Văn Hoá tìm cậu nên có phải cậu cảm thấy cô đơn không? Lâm Nghiệt.”
Quả nhiên không để anh đi, Lâm Nghiệt thuận tiện lấy khăn lau sạch nước trên tay.
Quách Gia Hàng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, không hiểu nổi có chỗ nào kiệt xuất, cả ngày chỉ có một bộ dạng “Tôi là bố của cậu”.
Anh ta bắt đầu cảm thấy khó chịu: “Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu không nghe thấy sao?”
Lâm Nghiệt vứt khăn giấy vào thùng rác rồi xoay người đút tay vào túi quần: “Con người cậu có lớn mà không có khôn nhỉ?”
Lần trước cũng tại chỗ này, Lâm Nghiệt dúi đầu của Quách Gia Hàng vào bồn tiểu, khi đó khoé mắt của anh ta còn bị rách đến giờ vẫn chưa lành. Bị đập vào mắt mà vẫn còn khí thế nhảy dựng lên mạnh mẽ như vậy, không biết có nhớ là đã đập vào thứ gì không.
Quách Gia Hàng đã bị cảnh cáo vài lần, hiện tại vẫn đang giữ lại trường để kiểm điểm. Nếu còn mắc lỗi nữa thì anh ta sẽ bị đuổi học. Anh ta không những không quan tâm mà trái lại còn không muốn đi học nữa. Thế nhưng nghe xong lời nói sắc bén của Lâm Nghiệt cũng có chút e dè, khiến anh ta đột nhiên nhớ lại những thiệt thòi mình phải chịu lần trước.
Thời gian như ngừng lại giữa hai người họ. Cuối cùng, Quách Gia Hàng hỏi anh: “Dương Thi Hàm nói Hề Đa Đa sáng nay vẫn còn gặp cậu, bây giờ không thấy người đâu nữa. Gọi điện cũng không nghe máy, cậu định ăn nói thế nào?”
Lâm Nghiệt cảm thấy đám người này suốt ngày chỉ biết kiếm cớ gây sự đến mức vô vị, trong đầu hiện lên một vài chuyện: “Không liên quan tới tôi.”
Vừa nói xong, giáo viên dạy Thể Dục mở cửa bước vào phòng vệ sinh, bọn họ cũng tản hết ra.
Không lâu sau khi Lâm Nghiệt quay về lại lớp mình, thầy Triệu đã gọi anh đi. Nói rằng học sinh mất tích ở lớp âm nhạc có liên quan đến anh.
Anh đã quá chán ghét khi phải đội cái nồi này rồi: “Em không quen bạn ấy.”
Thầy Triệu cũng cảm thấy không đáng tin. Tuy Lâm Nghiệt khá ngỗ nghịch nhưng cũng không có yêu đương qua lại với bất kì nữ sinh nào. Ở phương diện này cũng xem như giữ mình rất trong sạch, “Nhưng người ta chỉ điểm tên em rồi. Chủ nhiệm lớp họ đích thân qua đây nói chuyện với thầy, hay là tiết tự học buổi chiều em thử ra ngoài tìm xem sao?”
Lâm Nghiệt không từ chối: “Để Chung Thành Khê đi theo em.” Anh chính là tổ tông của thầy Triệu đây mà: “Được!”
Lâm Nghiệt xách Chung Thành Khê đi cùng, trực tiếp đi thẳng tới quán net.
Chung Thành Khê ngồi xổm trên ghế sofa hút thuốc, nhìn giao diện trò chơi LOL: “Hề Đa Đa mất tích rồi?”
Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy hiếu kỳ, bèn nhắn tin cho một người có mối quan hệ rộng bên lớp Mỹ Thuật hỏi xem. Sau một hồi dò hỏi kỹ càng, anh ta quay sang nói với Lâm Nghiệt: “Hình như Dương Thi Hàm nói với chủ nhiệm lớp bọn họ là buổi sáng cậu dẫn Hề Đa Đa rời đi.”
Lâm Nghiệt biết, Quách Gia Hàng đã nói với anh rồi.
Chung Thành Khê gạt tàn thuốc đi: “Vậy làm thế nào giờ? Chúng ta đi tìm hay sao?”
Lâm Nghiệt không hề liên quan đến chuyện này, đương nhiên sẽ không tìm: “Không tìm.”
Chung Thành Khê gật gù: “Không tìm cũng được, có điều chúng ta cũng phải giả vờ một chút. Ít nhất cũng đến khu phố nhà họ đi dạo một vòng chứ? Chụp một tấm ảnh gửi cho thầy Triệu.”
Lâm Nghiệt không quan tâm.
Bàn bạc xong, cả hai cầm tờ phiếu giả thầy Triệu đưa đi chơi LOL hết một buổi chiều, chuẩn bị đến giờ tan học sẽ đến khu nhà của Hề Đa Đa báo danh.
Chung Thành Khê đi trước dẫn đường, không hiểu dẫn kiểu gì mà lại tới quán bar đầu phố. Nhìn thấy tấm bảng và logo quen thuộc, anh ta quay sang mỉm cười với Lâm Nghiệt: “Có lẽ tớ đi nhầm đường rồi.”
Lâm Nghiệt cũng nhìn ra: “Cậu có khác gì phế vật đâu.”
Chung Thành Khê giải thích: “Không phải, trong hướng dẫn nói như vậy đó. Cậu nhìn xem có phải sai không? Khu phố đó ở ngay đây.”
Để chứng mình rằng mình đúng, anh ta kéo Lâm Nghiệt đi tìm đường.
Trời dần tối, Lâm Nghiệt nhìn đồng hồ thì đã qua giờ tan học, nên chuẩn bị về nhà. Vừa xoay người lại, bỗng nhiên có một dáng người quen thuộc lướt qua tầm mắt. Quay người lại hẳn thì đã không thấy đâu nữa rồi.
Trước lối vào Pentagram có một cô gái mặc váy đen, tóc gợn sóng, đeo hoa tai bản to, đi chân trần, bên cạnh chân là đôi giày cao gót và bình rượu XO.
Cô đang dựa vào máy bán nước, đột nhiên ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, vẻ mặt như có chút lo lắng. Cô bắt đầu châm thuốc, nhưng dù làm thế nào cũng không thể châm được lửa, bèn ném chiếc bật lửa xuống đất, toé lên một tia lửa. Lâm Nghiệt biết không phải cô lo lắng, chỉ là đang tức giận mà thôi.
Lần trước gặp cô còn không chút sợ hãi nào mà đút tay vào trong đũng quần anh. Sao mới có hai ngày mà đã thành bộ dạng như thế này rồi?
Lâm Nghiệt bỗng nhiên muốn bước đến. Đến để làm gì anh cũng không biết, nhưng anh vẫn cứ muốn bước đến đó.
Gần đây Hình Tố thực sự rất dễ bị suy sụp, chỉ là Pentagram vẫn chưa khai trương mà đã khiến cô tức giận thành như thế này. Tức đến độ mua rượu đến trước lối vào nhà bọn họ uống đến mức cả người như sưng phù lên, sưng đến nỗi giày cô cũng không thể mặc vừa.
Ngày thứ hai sau khi ký vào đơn ly hôn, Hạ Yến Kỷ đưa một cô gái trẻ đi dạo phố, bị cấp dưới của Hình Tố chụp lại và gửi cho cô xem.
Trong bức ảnh là một cô gái nhỏ nhắn đang nắm lấy tay anh ta, anh ta mỉm cười với cô ta, không những thế còn xách hộ túi đồ nữa. Không biết do góc chụp có vấn đề hay không mà anh ta giống như một chú chó nhỏ đang làm nũng cô gái trẻ kia. Liều mạng cố chứng minh một cơ thể ba mươi sáu tuổi cũng có thể có sức sống của tuổi hai mươi. Có thể cùng một cô bạn gái mười tám tuổi đi mua sắm những đồ xa xỉ cả ngày trên quảng trường mà vẫn có sức lực làm hai hiệp trên giường.
Anh ta dường như đã quên mất mình đã hát cho cô nghe bao nhiêu bản tình ca.
Đương nhiên anh ta đã quên rồi.
Hình Tố đưa điếu thuốc lên miệng, nhưng lại phát hiện chiếc bật lửa đã bị cô ném đi. Cô nhìn xung quanh, hoàn toàn quên mất mình đã ném ở chỗ nào. Chỉ một chuyện nhỏ như thế này cũng có thể làm cô cảm thấy khí ô xy trên toàn thế giới này đang bị loãng dần đi.
Cô ngồi sụp xuống, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc. Nếu thiếu oxy cô sẽ chết mất, cô không dám nhúc nhích, cô không muốn chết.
Lúc này, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một đôi giày bóng rổ, chủ nhân của đôi giày ngồi xổm xuống, bật lửa châm điếu thuốc bên miệng cô. Cô thuận tiện nhìn rõ được khuôn mặt anh, cảm giác quen thuộc đâu đó dần dần ập tới.
Lâm Nghiệt quét mã của máy bán nước bên cạnh cô, mua một lon Coca rồi mở nắp nhấp một ngụm. Sau đó đổ tất cả vào trong chai rượu của cô.
Cô không thể uống tiếp được nữa. Hình Tố chau mày: “Đổ ra cho tôi.”
Lâm Nghiệt nở nụ cười, tiến lại gần hơn chút nữa ngửi mùi rượu trong hơi thở của cô, tựa như quay lại lúc bị cô nắm trong tay: “Tôi không làm.