Hình Tố ngước mắt lên nhìn: “Cậu là ai?”
Cô không nhớ, Lâm Nghiệt cũng lười trả lời: “Chị uống nhiều rồi.”
Đúng là Hình Tố đã uống nhiều đến mức dần ngấm vào não, nhưng cô không ngốc. Trước khi cô biết bản thân uống nhiều đã gửi tin nhắn WeChat cho Đàm Tiếu. Đàm Tiếu nói trùng hợp cô ấy cũng không biết phải thoát khỏi cuộc chuốc rượu này như thế nào, Hình Tố xem như đã cứu cô ấy.
Từ chỗ cô ấy tới đây phải mất hai mươi phút. Dựa vào tửu lượng của Hình Tố, nếu muốn lại say trong hai mươi phút thì chỉ cần uống một phần ba là được rồi.
Hiện giờ đã đến hai mươi phút, người đón cô cũng đã tới. Có điều không phải là Đàm Tiếu mà lại là chồng cũ của cô, Hạ Yến Kỷ.
Hạ Yến Kỷ trông thấy dáng vẻ của Hình Tố, trên mặt liền tỏ rõ sự đau lòng. Đau lòng hiện rõ như vậy nên không nhìn thấy bên cạnh còn có người khác mà đi thẳng đến bên cạnh Hình Tố, ngồi xổm xuống, muốn ôm cô vào lòng.
Lâm Nghiệt không cho phép nên nắm lấy cổ tay Hình Tố. Cảnh tượng trở nên mất kiểm soát, anh cũng không chú ý rằng đây là lần đầu tiên anh chủ động chạm vào người một cô gái.
Hạ Yến Kỷ cuối cùng cũng thấy anh, nhưng lại không muốn biết anh là ai, chỉ nói một câu: “Phiền tránh ra chút.”
Lâm Nghiệt không tránh: “Anh là ai?”
Hạ Yến Kỷ: “Chồng cô ấy.”
Ba từ này có trọng lượng rất nặng, Lâm Nghiệt buông tay ra nhưng cũng không để anh ta đưa người đi một cách dễ dàng như vậy: “Chứng minh đi?”
Hạ Yến Kỷ biết số điện thoại của mình nhất dịnh đã bị Hình Tố cho vào danh sách đen, bèn hỏi mượn điện thoại anh: “Đến đây vội quá không mang theo điện thoại, có thể cho tôi mượn chút không?”
Lâm Nghiệt đưa điện thoại cho anh ta.
Hạ Yến Kỷ cầm điện thoại của anh, thành thục bấm số Hình Tố. Khi nghe thấy tiếng chuông liền rút điện thoại từ trong túi áo cô ra đưa cho anh xem.
Thậm chí anh ta còn biết cô để điện thoại ở ngăn nào trong túi. Những chi tiết này đều cho thấy mối quan hệ giữa họ không hề bình thường. Lâm Nghiệt không thể nói gì hơn.
Hạ Yến Kỷ trả điện thoại lại cho anh: “Cảm ơn.”
Hai người họ vừa đi thì Chung Thành Khê cũng trở về, đưa tấm ảnh cho anh xem: “Tìm thấy rồi. Tớ gửi cho cậu, về cậu gửi cho thầy Triệu báo cáo nhé.”
Lâm Nghiệt không xem, liếc mắt nhìn đôi giày cao gót trên mặt đất. Bình rượu cũng đã mang đi nhưng đôi giày cao gót lại để lại.
Chung Thành Khê nhìn theo mắt anh: “Giày ở đâu đây?”
Lâm Nghiệt thu ánh mắt về: “Không biết.”
Trên đường về nhà, Chung Thành Khê thế nào cũng không thể hiểu nổi một chuyện: “Cậu đồng ý giúp Giang Nhược mà không đồng ý đi tìm Hề Đa Đa, có phải vì cậu ấy là nữ không? Cậu sợ chuyện này sẽ bị đồn ra ngoài sao?”
“Người khác đội một cái nồi lên đầu tớ, tớ còn phải vội vàng tiếp đón sao?” Lâm Nghiệt nói.
Chung Thành Khê gật gù, thế này mới gọi là đạo lý chứ, chỉ là: “Nồi này đã đội lên đầu cậu rồi, cậu muốn cật lực phủ nhận cũng khó. Vẫn nên ra ngoài tìm cậu ấy thôi, cả trường đều biết cả rồi. Ngộ nhỡ sau này có chuyện gì xảy ra với cậu ấy thì cậu chắc chắn sẽ không thoát khỏi liên quan.”
Lâm Nghiệt: “Cậu ấy không xảy ra chuyện gì đâu.”
Chung Thành Khê nói: “Sao cậu lại khẳng định như vậy?”
Lâm Nghiệt: “Cậu ấy xem trang cá nhân của tớ.”
Chung Thành Khê: “QQ à? Cậu dùng QQ rồi sao? Tài khoản của cậu không phải chuyên dùng để chơi game sao?”
Lâm Nghiệt: “Bởi vì không dùng nên không có người xem. Cách một khoảng thời gian, lần trước tớ có thấy lượng người truy cập bỗng dưng tăng lên nhưng nhật ký lượt truy cập vào hồ sơ vẫn không thay đổi. Có thể nói rằng người xem tớ đã xoá nhật ký đi rồi. Trưa nay tớ đổi trang cá nhân thành chế độ bạn thân mới xem được, đến buổi chiều có một người lạ truy cập bị chặn. Hình đại diện của người đó là một bức ảnh nhóm trong tiết mục khiêu vũ Gala đêm mùa xuân, mà trong đó Hề Đa Đa chính là vũ công.”
“...” Chung Thành Khê mất nửa ngày mới có thể hiểu nổi: “Mẹ nó, cậu thật bỉ ổi.”
Lâm Nghiệt: “Còn hơn ngu xuẩn.”
Chung Thành Khê vẫn chưa hỏi xong nên không chú ý sự mỉa mai của anh, tiếp tục hỏi: “Ngoài việc học tập thi cử và chơi các trò thể thao rèn luyện sức khoẻ ra, sao cậu lại chú ý tới Hề Đa Đa từng tham gia Gala đêm mùa xuân của chúng ta chứ?”
Lâm Nghiệt chưa từng gặp người nào ngu dốt như vậy: “Lúc đó trong giờ nghỉ đài chỉ phát mỗi bản nhạc đó, còn không biết nữa thì đúng là đồ ngốc.”
Chung Thành Khê không nói gì nữa, anh ta đúng là kẻ ngốc.
Lâm Nghiệt nói: “Còn có thời gian theo dõi tớ thì không có chuyện gì rồi.”
Chung Thành Khê khoác tay anh rồi thở dài: “Tớ giống như một đứa chậm phát triển vậy. Cậu có thể cho tớ một không gian để phát huy có được không?”
Lâm Nghiệt: “Cậu xứng sao?”
Chung Thành Khê thực sự... không thể phản bác. “Tớ không xứng.”