Hạnh Phúc Tư Gia Món Ăn

Chương 47: Quyết định từ bỏ

Anh Lục giống như một người bảo vệ, ở trong phòng bệnh cùng Trình Hồng Dĩnh, không bao giờ đi đâu cả. Mọi chuyện ở bệnh viện và cửa hàng tiện lợi đều do Tiểu Hứa chạy đi chạy lại.

Khấu Viện Viện hầu như mỗi ngày đều đưa cơm đến bệnh viện. Phòng Thư Lan và Khấu Viện Viện đã cùng nhau nấu những món ăn ở nhà, Phòng Thư Lan cũng đặc biệt nấu nhiều món súp khác nhau.

Tiểu Hứa đã là con trai của Phòng Thư Lan nên cậu ấy yên tâm nhận hộp cơm yêu thương từ mẹ đỡ đầu và cô em gái. Không thể không nói rằng, tay nghề của Phòng Thư Lan đã được thực hành trong nhà bếp bao nhiêu năm qua không có gì để chê. Bên trong tràn đầy sự yêu thương.

Tiểu Hứa luôn nhận được hộp cơm do em gái mang đến, sẽ xúc động rơi nước mắt, cảm thấy rất hạnh phúc.

Anh Lục vốn dĩ định nói Khấu Viện Viện đừng mang cơm đến bệnh viện nữa. Ở bệnh viện cũng có căng tin. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cảm động, thích thú của Tiểu Hứa, anh ta không nỡ mở miệng nói ra lời từ chối.

Tiểu Hứa thực ra cũng chỉ mới là đứa trẻ mười tám tuổi, không nhà không cửa. Những hộp cơm nhỏ này đối với người khác có thể chẳng là gì, nhưng đối với Tiểu Hứa mà nói, chúng là thứ mà từ bé đến lớn anh ấy luôn mong muốn đều không có được.

Sau đó, Khấu Viện Viện ngày nào cũng đến bệnh viện, Phòng Thư Lan cũng ghé thăm.

Sống giữa nghịch cảnh, tình cảm của mọi người ngày càng trở nên hòa hợp.

Thời gian cứ vô tình trôi đi, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cuộc thi Đầu Bếp Vàng vẫn phải tiếp tục.

Buổi trưa hôm đó, anh Lục đột nhiên gọi Tiểu Hứa lên sân thượng của bệnh viện, hiếm khi thấy anh ta châm một điếu thuốc.

Trình Hồng Dĩnh bị viêm mũi, sẽ cảm thấy khó chịu khi ngửi thấy mùi khói thuốc. Anh Lục, người từng hút thuốc dữ dội, bất tri bất giác ngày càng hút ít lại. Anh ta không bỏ thuốc lá hoàn toàn, nhưng anh ta sẽ không bao giờ hút thuốc trước mặt Trình Hồng Dĩnh.

Trong nhiều năm qua, anh Lục chưa bao giờ hứa hẹn với Trình Hồng Dĩnh. Tuy nhiên, anh ta đã vì cô mà thay đổi nhiều thói quen.

Anh Lục của hôm nay trông hơi khác so với mọi ngày, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay và dựa vào ban công với khuôn mặt vô cảm.

Vô tình, những người khác thậm chí có thể nhìn thấy hình xăm trên bắp tay của Anh Lục.

Trước đây, Anh Lục không thích mặc áo tay ngắn, anh ta đã quen với việc che đậy quá khứ không mấy vẻ vang của mình. Ngay cả khi điều đó chẳng có ích gì đối với anh ta, những người khác vẫn sẽ sợ anh ta nếu họ nên sợ anh ta.

Nhưng kể từ khi Trình Hồng Dĩnh nhập viện, suy nghĩ của Anh Lục đã thay đổi rất nhiều. Buông bỏ đi những điều giả dối mà mình đã từng quan tâm, ngược lại càng biết thêm bản thân mình đang cần cái gì.

Khi gần 30 tuổi, Anh Lục có thể được coi là người đã hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc của quá khứ. Anh ta bắt đầu muốn trân trọng cuộc sống hiện tại mà mình có được. Bạn bè cũng tốt, tình yêu cũng tốt, anh ta không muốn làm bọn họ thất vọng nữa.

Mãi cho đến khi hút xong, anh Lục mới ngẩng đầu lên nói với Tiểu Hứa: " Hai ngày trước anh đã gọi cho chương trình Đầu Bếp Vàng. Anh đã từ bỏ cuộc thi."

"Hả? Chuyện xảy ra khi nào vậy? Tại sao em lại không biết? Em cũng sẽ không tham gia nữa!" Tiểu Hứa vội vàng muốn lấy điện thoại di động ra. Anh ấy và anh Lục luôn phải cùng tiến cùng lùi, cho dù anh ấy còn lưu luyến chương trình đó. Nhưng anh Lục đi rồi, anh ấy cũng sẽ không muốn ở lại nữa.

Tuy nhiên, hành động của anh ấy bị anh Lục cắt ngang, anh Lục vỗ vai anh ấy một cách dữ dội.

"Cậu cứ vội vàng như vậy làm gì? Không phải sớm nói rằng, qua mười tám tuổi cậu sẽ giống người lớn hơn à. Anh còn có chuyện muốn nói với cậu."

"Vâng." Tiểu Hứa thành thật ngẩng đầu lên nhìn anh Lục.

Nắng buổi trưa gay gắt đến nỗi anh không thể mở mắt. Có thể cách hình dung này hơi kỳ lạ, nhưng với Tiểu Hứa, anh ấy đã từng hy vọng rằng cha mình cũng có thể là một người đàn ông như anh Lục.

Anh ta cao to, khỏe mạnh, có thể chiến đấu rất giỏi nhưng không dễ dàng đánh nhau với người khác, khi gặp kẻ yếu thì ra tay giúp đỡ.

Anh Lục sẽ đưa Tiểu Hứa về nhà khi Tiểu Hứa bị đánh ngã tới tấp. Anh Lục sẽ đưa Tiểu Hứa vào bệnh viện khi Tiểu Hứa phát bệnh, ốm sốt dù là vào lúc đêm đông hay rạng sáng. Anh Lục sẽ nấu một nồi canh nóng cho Tiểu Hứa để giúp cậu bồi bổ cơ thể, anh ta sẽ nói: "Cậu bé ngốc, hai năm nữa, cậu sẽ cao lớn hơn."

Anh Lục sẽ nghiêm túc dạy Tiểu Hứa cách nấu ăn, với biểu hiện trên mặt anh ta rõ ràng là rất muốn đánh, nhưng anh ta phải nhẫn nại. Nhưng chưa bao giờ anh ta nói rằng, Tiểu Hứa, cậu rất ngốc, cậu không có tài năng....

Tiểu Hứa nhìn thấy anh Lục liền mải mê suy nghĩ. Vẻ mặt của anh Lục đang nghiêm túc hơn bao giờ hết.

"Tiểu Hứa, anh hy vọng cậu có thể thay anh giành lấy cúp Đầu Bếp Vàng."

"Hả?" Tiểu Hứa nghe thấy lời anh Lục vừa nói xong, cứ nghĩ rằng mình đang nghe lầm. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh Lục, Tiểu Hứa nhận ra rằng anh Lục không hề nói đùa, điều này khiến anh ấy rất bối rối.

"Anh Lục, em vẫn đang ở trình độ học việc, không thể nào được đâu."

Mặc dù, anh ấy luôn mặt dày tự nhận mình là người học việc số một của anh Lục. Tuy nhiên, anh Lục chưa bao giờ chính miệng thừa nhận anh ấy làm đồ đệ của mình.

Gia đình họ Lục từng huy hoàng cỡ nào, người xuất thân là cô nhi như Tiểu Hứa nghe xong sẽ cảm thấy sợ hãi.

Tiểu Hứa từng cho rằng mình cũng rất có tài nấu nướng. Cho nên, anh Lục mới coi trọng và dạy anh ta cách nấu ăn. Anh ấy thậm chí còn cảm thấy rằng việc anh Lục chính thức nhận anh làm đồ đệ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Cho đến khi anh ấy nhìn thấy cô em gái Khấu Viện Viện. Tiểu Hứa mới biết được cái gì gọi là tài năng thiên phú.

Lợi thế nhỏ của anh ấy thì có tính là gì? Nhiều lắm so với người bình thường có tốt hơn một chút. Mặt khác nếu so sánh anh ấy với Khấu Viện Viện thì quả thực còn kém rất xa.

Tiểu Hứa tất nhiên cũng nhìn ra được, anh Lục rất muốn nhận Viện Viện làm đồ đệ.

Một bên anh Lục đáng kính, một bên là muội muội đáng yêu, Tiểu Hứa thậm chí không thể nổi lên sự ghen tị. Cùng lắm thì, anh ấy vẫn sẽ là trợ lý đầu bếp!