Hạnh Phúc Tư Gia Món Ăn

Chương 49: Hai học trò

Tiểu Hứa không ngừng nghĩ cố gắng nghĩ mọi cách để gắn kết duyên phận sư đồ giữa anh Lục và em gái mình. Về bản thân mình, anh ấy đã không còn suy nghĩ sẽ trở thành đệ tử của anh Lục nữa.

"Tại sao lại không thể? Không có gì là không thể đối với Lục Tam Đao." Anh Lục cau mày ngắt lời.

"Nhưng mà em lại không học Lục Tam Đao." Tiểu Hứa yếu ớt nói.

"Không học Lục Tam Đao? Vậy cậu đã học được gì từ anh trong 3 năm qua? Anh từ lâu đã nhận cậu làm đồ đệ." Anh Lục nhìn Tiểu Hứa không nói nên lời. Không ngờ Tiểu Hứa bao nhiêu năm qua chạy trước chạy sau, tự xưng mình là người học việc số một đều là nói dối sao?

"A?" Tiểu Hứa thực sự kinh ngạc nhìn anh ta.

Anh Lục lại cau mày nhìn Tiểu Hứa.

"Lục gia từ lâu đã không còn sùng bái lễ giáo cổ hủ nữa. Hơn nữa, anh rất ghét kiểu cách cứng nhắc của ông bà thời xưa. Nếu không xem cậu như là học trò. Làm sao anh có thể đưa cậu vào phòng bếp? Để cho cậu xem tổ tiên đời trước đã truyền lại những gì?"

Anh Lục hít một hơi thật sâu. Anh ta luôn cảm thấy Tiểu Hứa không đủ thông minh để quay đầu lại. Ở điểm này, Khấu Viện Viện mạnh mẽ hơn Tiểu Hứa rất nhiều. Cô gái nhỏ thường không thích nói chuyện, nhưng lại hiểu được tất cả mọi việc. Hơn nữa còn rất nhạy bén, hành động chuẩn xác và dứt khoát.

Tiểu Hứa nghe được những lời anh Lục nói, hai mắt đỏ bừng xúc động. "Nhưng mà, em rất ngốc." Vì vậy không có tư cách để làm học trò của anh Lục. Tiểu Hứa đã sắp khóc, giọng mũi nặng trĩu.

"Đầu óc của cậu đúng là không được nhanh nhạy lắm. Tuy nhiên, tài năng của cậu cũng tốt hơn so với người khác. Điều quan trọng nhất là trong ba năm qua, cậu đã rất chăm chỉ luyện tập, cậu muốn làm gì? Chưa từng có câu nào phàn nàn, cũng không bao giờ vụиɠ ŧяộʍ. Một Hứa Thiếu An như vậy, chỉ cần không ngừng nỗ lực, nhất định sẽ trở thành một đầu bếp tài ba thu hút sự chú ý của tất cả mọi người." Đây là lần đầu tiên anh Lục bày tỏ sự thừa nhận và hài lòng của mình đối với Tiểu Hứa, trước đây Tiểu Hứa luôn cảm thấy anh Lục không vừa ý với mình.

Anh Lục lại tiếp tục thở dài. "Chẳng lẽ sau bao nhiêu vòng thi, cậu vẫn chưa phát hiện ra rằng với thực lực của mình, chỉ cần so với người bình thường thì cậu sẽ không dễ dàng thua bất kỳ ai?"

"Em nhất định không thể thắng được đâu anh Lục à." Tiểu Hứa khịt mũi, ngốc nghếch nói.

Anh Lục tức giận vỗ vai Tiểu Hứa một cái. "Nếu muốn đánh bại anh, cậu ít nhất cũng phải mất vài năm nữa. Có điều bây giờ anh đã rời khỏi cuộc thi. Là đệ tử tiếp theo của Lục gia, Tiểu Hứa, cậu hãy thay anh đưa cúp Đầu Bếp Vàng về. Nhân tiện cũng để cho người khác thấy Lục gia vẫn còn chưa lụi tàn."

Anh Lục vẫn bình tĩnh trước sau như một. Anh ta nhìn Tiểu Hứa trước mặt đang ngấn lệ, không ra dáng nam tử hán chút nào. Tiểu Hứa vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nhưng mà, anh ta không còn lựa chọn nào khác. Hoặc là anh ta đã sớm lựa chọn rồi.

Anh Lục thực sự khá ích kỷ và bướng bỉnh, luôn đưa ra quyết định mà không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Năm đó, đối với cha mình cũng vậy. Hiện tại, đối với Tiểu Hứa cũng thế. Nhưng dù vậy, anh ta vẫn sẽ không hối hận.

Anh ta chỉ không muốn phụ sự hy vọng của cô một lần nào nữa, người mà anh ta không nên làm phụ lòng. Anh ta chỉ muốn ở bên cô, đồng hành cùng cô mọi lúc, không bao giờ để cô quay đầu bỏ đi trong thất vọng.

Anh Lục đã trịnh trọng giao lại giấc mộng chấn hưng gia nghiệp cho người học trò của mình.

"Anh Lục. . . . . ." Tiểu Hứa vẫn còn đang sụt sịt, đôi mắt đẫm nước mắt của anh ấy lấp lánh sáng lên.

"Cậu có thể giúp anh hoàn thành tâm nguyện này không? Tiểu Hứa." Anh Lục nhìn Tiểu Hứa.

Bởi vì được tin tưởng, nên có thể trở nên mạnh mẽ. Vì vậy không hề sợ hãi, không còn hèn nhát, cũng không dám lùi bước.

"Được, em có thể. Em sẽ cố gắng hết sức, anh Lục. Em sẽ cố gắng đem danh hiệu Đầu Bếp Vàng về cho anh!" Tiểu Hứa hăng hái sục sôi nói.

"Tốt, anh tin tưởng ở cậu!" Anh Lục vỗ mạnh vào vai Tiểu Hứa.

Kể từ sau vụ tai nạn của Trình Hồng Dĩnh, khuôn mặt vốn đã ảm đạm của anh ta cuối cùng cũng nhuốm một chút vui vẻ.

Hai thầy trò bên này đang trò chuyện với nhau. Cửa sân thượng đột nhiên bị đẩy ra. Khấu Viện Viện xách hộp cơm theo và tình cờ bước vào thế giới của họ.

"Em gái, lại đây?" Tiểu Hứa cố gắng lau hết mặt mũi. Anh ấy không muốn để cho Viện Viện thấy dáng vẻ lúc khóc dù chỉ một chút. Anh ấy rất để tâm đến hình tượng anh trai của mình.

"Vâng, anh trai, em mang cơm đến cho các anh đây." Khấu Viện Viện nói xong, liền đặt hộp cơm vào tay Tiểu Hứa.

"Anh Lục, em cũng sẽ cố gắng chăm chỉ. Sẽ không làm cho anh mất mặt đâu." Khấu Viện Viện quay lại đột nhiên nói với anh Lục.

Bàn tay đang cầm hộp cơm của anh Lục đột nhiên đông cứng lại. Không lẽ thực sự đúng như những gì anh ta đang nghĩ ư?

Khấu Viện Viện cũng đi tới bên cạnh Tiểu hứa. "Anh, chúng ta phải cùng nhau cố gắng giành lại vinh quang cho Lục gia nhé!" Những lời này càng thêm chắc chắn hơn.

Khấu Viện Viện đương nhiên hiểu được tất cả, hơn nữa còn rất giỏi trong việc tận dụng cơ hội.

Cô tất nhiên là biết chuyện anh Lục muốn nhận cô làm học trò, cô cũng đã sớm có ý nghĩ nhận anh Lục làm thầy của mình. Chỉ là tính cách của anh Lục quá thô bạo. Khấu Viện Viện lại có thói quen chờ đợi thời cơ tốt nhất để ra tay. Kết quả, cứ như vậy hai bên đều không đề cập được đến chuyện thu nhận thầy trò.

Đến ngày hôm nay, Khấu Viện Viện chỉ đơn giản là mượn cơ hội để làm rõ ràng. Đợi đến khi anh Lục mở miệng, không biết phải chờ tới tháng nào năm nào. Huống hồ, cô ấy cũng đã được vào phòng bếp của Lục gia, đã được nhìn thấy những thứ được lưu truyền trong Lục gia. Dựa theo cách nói của anh Lục, thì anh ta đã chấp nhận mặc định cho cô tiến vào cửa Lục gia rồi.

Vì lời nói của Khấu Viện Viện mà suýt chút nữa anh Lục đã ném hộp cơm đi mất.

Đúng vậy, anh ta rất muốn nhận Khấu Viện Viện làm học trò, nhưng bởi vì gia cảnh sa sút nên anh ta xấu hổ, chưa bao giờ mở miệng nói thẳng chuyện đó ra với mẹ con nhà họ Phòng.

Bây giờ thì hay rồi, Khấu Viện Viện mặt dày tự mình tiến vào cửa nhà. Không hề xem bản thân mình như là người ngoài cũng không có gì là quá đáng phải không? Khấu Viện Viện, đứa trẻ này cũng thật là quyết đoán.

"Ừ." Tân sư huynh Tiểu Hứa cũng không thèm để ý tới thầy của mình đang nghĩ gì.

Tiểu Hứa cảm thấy rằng, nếu được anh Lục chính miệng thừa nhận làm học trò, thì em gái mình về sau cũng chính là sư muội. Chuyện này cũng không cần phải do dự. Ngoài ra, anh Lục cũng đã nói rằng không quan tâm đến những nghi lễ cổ xưa đó. Cùng lắm thì, sau mấy ngày nữa, anh ấy sẽ nhờ mẹ nuôi mang đến cho thầy hai bình rượu.

Vì thế, hai người học trò tự mình quyết định một cách vui vẻ, chẳng ai thèm đếm xỉa gì đến người thầy đang rất hỗn độn.