Hai mẹ con Phòng Thư Lan và Khấu Viện Viện đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát lên đường tham gia cuộc thi. Điện thoại của Phòng Thư Lan đột nhiên vang lên.
Nhìn vào dãy số vô cùng quen thuộc, Phòng Thư Lan do dự hồi lâu. Trước đây, cho dù bà đang ở đâu cũng luôn luôn nghe máy khi hắn gọi đến.
Nhưng bây giờ, ngón tay bà không ngừng run rẩy, cuối cùng vẫn là không trả lời. Thay vào đó bà ấy đặt điện thoại trên tủ quần áo.
Phòng Thư Lan giống như một đứa trẻ, ôm lấy chân mình, ngồi cuộn tròn lại nghe tiếng di động kêu lặp đi lặp lại.
Chỉ vài ngày trước khi ly hôn, bà ấy thực sự sợ hãi khi ở một mình trong phòng. Là Khấu Viện Viện trước khi đi ngủ, luôn mở cửa phòng của bà ra.
"Mẹ, hôm nay con có thể ngủ với mẹ được không?" Khấu Viện Viện vẻ mặt ngượng ngùng làm nũng với bà.
"Ừ, con vào đây đi." Bà vuốt ve mái tóc mềm mại của con gái như một người mẹ khoan dung. Thế rồi, bà chợt nhận ra rằng con gái mình đã lớn mà không hề hay biết. Sau khi lớn lên cô có một trái tim dịu dàng và ân cần.
Cứ như vậy, Phòng Thư Lan đã trải qua đêm lạnh giá đầu tiên cùng con gái.
Sau đó, họ chuyển đến một môi trường mới.
Họ dần dần trở nên tốt hơn. Phòng Thư Lan cũng dần quen với việc người đó biến mất khỏi cuộc đời bà. Bà đã quen với việc tự mình quyết định, quen với việc sống cùng con gái và 2 mẹ con cùng nương tựa vào nhau.
Bà thật sự đã sắp quên đi hắn ta rồi. Mấy tháng nay chẳng thèm quan tâm, sao bây giờ hắn lại gọi đến làm cái gì?
Bà đã không còn là người phụ nữ từng dựa dẫm vào hắn và không thể sống thiếu hắn ta nữa.
Cho đến khi người đó mất kiên nhẫn và cuối cùng bỏ cuộc, chuông đột nhiên ngừng lại. Phòng Thư Lan cầm lại điện thoại trong tay mình.
Bây giờ bọn họ đã ly hôn, tốt nhất đừng liên lạc với nhau nữa. Bà cũng không phải là người ôn hòa rộng lượng như mình tưởng.
Nhớ về cơn ác mộng hai năm trước trong quá khứ, nhớ lại cách Khấu Thiên Thành bảo vệ kẻ thứ ba và bỏ rơi Khấu Viện Viện. Thực tế, trong lòng bà tràn ngập oán hận.
Phòng Thư Lan dùng sức nắm chặt chiếc điện thoại như là muốn bóp nát nó.
Thực tế bà là một người rất lạc hậu. Điện thoại này vẫn là một mô hình cũ từ nhiều năm trước, với màn hình đen trắng. Với vỏ ngoài màu đỏ từng thịnh hành một thời, nay đã bị sờn và một vài vết xước. Đây là vài năm trước, Khấu Thiên Thành đã mua nó cho bà ấy vào ngày sinh nhật của bà.
Khi đó, trong lòng Phòng Thư Lan thấy rất hạnh phúc. Bà cảm thấy được Khấu Thiên Thành đối với bà thật tốt. Sau đó, bà xem chiếc điện thoại là chiếc chuông thứ hai trong cuộc đời mình. Mang theo bên mình mỗi ngày, sử dụng và bảo quản thật cẩn thận.
Mô hình này sớm đã bị lỗi thời. Nhưng chất lượng của chiếc điện thoại trong tay Phòng Thư Lan vẫn tốt một cách đáng kinh ngạc, và bà ấy không bao giờ có ý định thay đổi nó.
Cũng giống như chiếc nhẫn bạch kim đơn giản mà Khấu Thiên Thành đã tặng cho cô ấy khi cô ấy kết hôn. Bởi vì Phòng Thư Lan vẫn luôn quý trọng nó, đã đeo nó được hơn 10 năm. Mặc dù lúc Khấu Thiên Thành giàu có đã tặng bà một chiếc nhẫn kim cương to hơn. Nhưng bà vẫn chung thủy với chiếc nhẫn bạch kim mộc mạc đơn giản đó. Cho đến cái ngày ly hôn, bà đã tự tay tháo bỏ nó.
Vậy bây giờ, chiếc điện thoại này thì sao?
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Chúng ta phải đi thôi." Khấu Viện Viện đứng ngoài cửa ngó đầu vào. Không biết có phải là ảo giác không nhưng khi cô vừa mở cửa, một tia nắng đã theo cô vào phòng.
"Ồ, được rồi. Viện Viện, chúng ta đi thôi." Phòng Thư Lan đặt chiếc điện thoại di động cũ kỹ lên bàn. Sau đó, đứng dậy, cầm túi đi về hướng Khấu Viện Viện.
"Viện Viện, mẹ đột nhiên muốn thay một chiếc điện thoại di động mới, nhân tiện đổi luôn số, con thấy có được không?"
"Có thể ạ. Chỉ cần thông báo số điện thoại mới cho tất cả bạn bè của mẹ là được. Bây giờ ai cũng dùng điện thoại thông minh, mẹ của con lại đang trẻ trung xinh đẹp như vậy, chọn cho mẹ một cái đời mới nhất nhé?"
Phòng Thư Lan vuốt ve mái tóc mềm mại của Khấu Viện Viện và mỉm cười.
Bà ấy đã tìm thấy một cuộc sống mới, bà ấy đã bước ra khỏi một cuộc hôn nhân thất bại với con gái của mình. Bà không còn cần Khấu Thiên Thành phải bố thí một chút lòng thương hại nào nữa.
Trên đời này, sẽ không có ai ngu ngốc đứng tại chỗ, chờ đợi một người đã rời xa mình từ lâu.
Hai mẹ con nói xong liền khóa cửa rời đi.
Trong nhà, dãy số quen thuộc lại vang lên, nhưng không có ai trả lời.
Có lẽ, vài ngày sau, khi gọi lại thì nó đã biến thành một số trống.
Cuối cùng, thông qua món thịt heo xào ớt xanh đã có tổng cộng 14 thí sinh trực tiếp được ban giám khảo chọn để tiếp tục tiến vào Top 20. Trong số bị loại có 3 thí sinh có thành tích kém nhất đã bị loại thẳng khỏi cuộc thi. Còn lại 10 thí sinh trong danh sách, trải qua cuộc so tài căng thẳng, cuối cùng đã chọn ra được 6 người lọt vào Top 20.
Bắt đầu từ thứ Bảy tuần này, cuộc thi Đầu Bếp Vàng sẽ được phát sóng vào lúc 20h.
Trước đó, 20 người chơi hàng đầu sẽ ghi lại VCR của họ và đưa lên trang web chính thức của đài truyền hình. Ngoài ra, còn có một số clip của các thí sinh trước được biên tập cùng.
Cư dân mạng có thể xem thông tin của các thí sinh qua trang web chính thức và bình chọn trên trang web. Cuối cùng, ngoài danh hiệu Đầu Bếp Vàng, còn có giải Đầu bếp được yêu thích nhất do khán giả bình chọn.
Đồng thời, những khán giả tham gia bình chọn sẽ có cơ hội được lựa chọn và trở thành giám khảo trực tiếp tại cuộc thi.
Trong một thời gian, cuộc thi Đầu Bếp Vàng đã nhận được sự quan tâm rộng rãi của công chúng.
Các thí sinh lần lượt được gọi tên, bắt đầu hợp tác với nhóm chương trình để ghi lại VCR trước. Đó cũng là cách Khấu Viện Viện dùng chương trình Đầu Bếp Vàng để liên hệ với các chương trình truyền hình khác.
Tiểu Hứa thì thầm với cô: "Nếu làm tốt thì chỉ cần đi được đến cuối cùng, chúng ta sẽ có cơ hội biến thành ngôi sao lớn không chừng."
"Vậy thì quên đi!" Khấu Viện Viện phồng má. "Em thà làm đầu bếp còn hơn là trở thành một ngôi sao."
Khi Khấu Viện Viện nói, không biết cô ấy lấy từ đâu ra một cái dao nhỏ. Sau đó, đùa giỡn với cái dao, múa may giống như đang vẽ thành hình một bông hoa.
"Tiểu Hứa, anh nghĩ gì về tư thế này lúc em đang quay hình?"
Tiểu Hứa ánh mắt nhìn thẳng ."Viện Viện, anh không biết là em có thể làm được như thế này! Nhìn rất soái ca."
"Em học được trên TV đấy."
Những thí sinh bên cạnh cũng cảm thấy thích thú với hai người bọn họ.
Bà Cát không nhịn được liền nói với Phòng Thư Lan: "Con gái cô thật đáng yêu."
Phòng Thư Lan cũng không thể nhịn cười. "Con bé có rất nhiều ý tưởng. Sáng nay còn giúp tôi luyện tập cách ghi hình nữa kia."
Bà Cát nhìn cách làm việc bình tĩnh, đáng yêu nhưng không gây khó chịu của Khấu Viện Viện, rồi nhìn thấy nụ cười hiền dịu của Phòng Thư Lan, nghĩ lại lúc bản thân mình tự hào về đứa con trai mạnh mẽ của mình cũng y như vậy.
Con trai bà cũng được coi là thành đạt trong sự nghiệp, được các cô gái gọi là người đàn ông độc thân kim cương. Đáng tiếc vì con trai bà năm nay đã ba mươi tư tuổi, từ khi ly hôn đến nay, bà không thấy đưa người con gái nào về nhà ra mắt. Đừng nói đến cháu đích tôn, hiện tại ngay cả bóng dáng con dâu, bà Cát cũng chưa thấy đâu.
Bà Cát thực sự nghĩ Phòng Thư Lan rất tốt bất luận là nhân phẩm hay tính cách. Ly hôn hay không ly hôn cũng không phải là điều quan trọng. Bà Cát rất muốn giới thiệu con trai mình với Phòng Thư Lan .
Đáng tiếc là Phòng Thư Lan không còn khả năng sinh con nữa. Con trai của bà Cát đang có một sự nghiệp to lớn, tương lai phải có một đứa con để kế thừa lại.
Nghĩ đến đó, bà Cát lại thở dài. Quả nhiên, không có người nào là hoàn hảo. Trên thế giới này không có chuyện gì là trọn vẹn.
Cho dù không thể làm một người vợ, thì cũng có thể làm con gái nuôi để sau này về già còn có người bầu bạn tâm sự cũng được đúng không?